Mẹ Là Bồn Chứa Tinh Siêu Phẩm
Chương 31 : Người trở về từ cõi chết.
Bích Diệp bắt đầu co giật, tấm lưng thon thả đã mướt mồ hôi. Cô trợn trắng mắt, miệng há hốc hít thở hồng hộc.
Hai bàn tay mềm mại quờ quạng lung tung, cố gắng nắm lấy thứ gì đó, những trên cửa hoàn toàn không có. Cô chỉ vào biết siết chặt hai tay đến trắng bệch.
– Ahh…nát lồn rồi…toét lồn rồi…vợ không chịu…ahh…được nữa…xin chồng…tha cho vợ…ahh…tha cho vợ…
– Tha này. Con đĩ. Địt chết con đĩ. Con đĩ. Con đĩ.
– Ahh…buồi quá to…quá dài…thốn quá…ahh…vợ chết mất…vợ đi chết đây…ahh…vợ…áhhhhh…
– Con đĩ. Chồng tới đây. Ahhhhh.
Thành Lâm địt nhưng phát cuối cùng, quỳ đầu đâm thẳng vào hoa tâm, xuyên qua cổ tử cung cắm vào trong rồi xuất tinh. Dòng nước trắng đục, đặc sánh, nóng hổi bắn mạnh vào bên trong.
Rầm…rầm…bịch…bịch…
Tiếng rên rỉ khản đặc, Bích Diệp co giật dữ dội, cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát. Hông mềm liên tục hẩy lên, mu lồn mập mạp, trắng mịn đập mạnh vào cửa rồi xuất hiện từng vết xanh tím.
Hai mép thịt sưng tấy đỏ như sắp nhỏ máu. Dâm dịch nhớp nháp lẫn với bọt trắng ướt đẫm háng dâm.
Từ sâu bên trong lỗ lồn tuôn ra một chất dịch trắng nhạt, hoà quyện với tinh trùng lấp đầy bên trong tử cung, làm cho bụng nhỏ hơi nhô lên một chút.
Hỗn hợp dịch dâm trào ra khỏi miệng lồn, kéo sợi nhỏ giọt xuống nền nhà ngay cửa ra vào.
Hộc…hộc…hộc…
Hộc…hộc…hộc…
Hơi thở gấp gáp trầm đục. Bích Diệp xụi lơ trên cánh cửa, thân trên phập phồng dao động, hai chân run rẩy vì sướng. Thân thể giống như vẫn còn treo lên trên dương vật cứng ngắc.
Phócccccc…ưhh…
Thành Lâm buông tay giữ eo Bích Diệp ra, định ôm cô vào lòng thì bất ngờ Bích Diệp ngồi thụp xuống, ôm chân Thành Lâm dựng người lên, ép chặt hai bầu vú căng mọng và đùi cậu.
Miệng lồn không còn bị bịt, hỗn hợp tinh trùng ồ ạt tuôn ra khỏi miệng lồn lộp bộp rơi xuống giữa hai chân Bích Diệp.
Gương mặt xinh đẹp vẫn thoáng chút mệt mỏi vì cực khoái quá mạnh, nhưng vẫn ngước lên nhìn cậu nở nụ cười mãn nguyện. Sau đó, trước ánh mắt có phần ngạc nhiên của Thành Lâm há miệng ngậm lấy gậy thịt đang nửa cứng nửa xỉu mút hăng say.
Chóp…chép…chụt…chụt…
– Ahh…shh…con đĩ. Lại muốn bị địt nữa àh?
– Ưhm…ưhm…ưhh…ưhh…
Thành Lâm da đầu tê dại, cảm giác giống như bị rút tủy gầm lên, hai tay giữ đầu Bích Diệp, liên tục dập buồi vào miệng cô.
Bích Diệp đón nhận nồng nhiệt, gậy thịt đã không còn quá to, có thể dễ dàng thọc vào tận sâu trong cổ họng của cô dù rằng không vào được hết vì quá dài.
Phócccccc…ahhhhh…
Thành Lâm hai mắt đỏ ngầu, giật buồi ra khỏi miệng Bích Diệp. Côn thịt bắt đầu cứng trở lại.
Bóp cổ Bích Diệp lôi lên, Thành Lâm hôn tới tấp vào cái miệng xinh hư hỏng kia.
Bích Diệp ôm chặt lấy cổ Thành Lâm đáp lại nụ hôn ấy bằng tất cả những gì mình có.
– Con đĩ. Muốn địt nữa?
– Muốn. Vợ muốn bị địt chết.
– Hửm? Không sợ bị phát hiện?
– Phát hiện thì sao chứ? Địt nhau với chồng thì sao phải sợ? Hì hì.
Bích Diệp hếch mặt lên, gương mặt xinh đẹp có thêm nụ cười tinh nghịch. Hiển nhiên, Bích Diệp thật sự còn muốn tiếp tục trận chiến này, chưa có ý định dừng lại.
Thật ra, Bích Diệp đã thấm mệt. Từ lúc ở trên xe cho đến hiện tại, cô đã cực khoái mấy lần. Nhưng hiện tại, cô chỉ muốn tiếp tục trầm hoan với Thành Lâm.
Vừa là tặng món quà đặc biệt nhất cho cậu, vừa muốn nói với Thành Lâm cô chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi.
– Thiếu gia. Tiểu thư. Xảy ra chút chuyện rồi ạh.
Thành Lâm nghiến răng, ánh mắt rực lửa. Vừa xoay người Bích Diệp lại, định địt chết con điếm đĩ thõa này, thì giọng Kim Huệ vang lên bên ngoài cửa.
Kim Huệ biết vị trí của họ, bởi Bích Diệp đã nói với cô từ lúc ra khỏi phòng Hiệu trưởng. Thật ra cô đã có mặt ở bên ngoài từ 10 phút trước, sau khi học sinh vào lớp học không lâu.
Vì tính chất nghiêm trọng của sự việc, dù Hồng Nhung ngăn cản nhưng Cáo vẫn gọi cho cả Thành Lâm và Bích Diệp tuy nhiên cả hai đều không biết, vì để điện thoại ở chế độ im lặng.
Vì thế, Cáo chỉ có thể gọi cho Kim Huệ vì biết cô đi cùng với hai người. Kim Huệ lập tức chạy lên tìm Thành Lâm, định gõ cửa nhưng lại nghe tiếng rên rỉ không dứt của Bích Diệp đành đứng chờ.
– Đợi chúng tôi một chút.
– Vâng. Thiếu gia.
Sau 5 phút, cánh cửa hé mở, Thành Lâm bước ra trước và theo sau là Bích Diệp với một bộ váy công sở bó sát nhìn rất gợi cảm.
Thành Lâm khi thấy cô lôi bộ quần áo ở trong balo ra mới vỡ lẽ, thì ra cô đã lên kế hoạch tỉ mỉ hết từ khi còn ở nhà.
Kim Huệ nghi hoặc nhìn Bích Diệp trong diện mạo khác. Hai tròng mắt suýt rơi ra ngoài, khiến gương mặt ửng hồng chưa tan hết vì dục vọng lại đậm màu thêm một chút.
– Có chuyện gì vậy?
– Chuyện là…
– Hửm? Sao lại ấp úng như vậy?
– Chị Hồng Nhung bị tấn công.
– Cái gì? Là ai?
Thành Lâm hai mắt hằn lên tia máu, tiếng nói vang vọng như hổ gầm. Kim Huệ cho dù bình tĩnh đến vậy, cũng có chút xao động.
– Kim Huệ, nói rõ xem nào.
– Thiếu gia. Tiểu thư. Chúng ta nên đi trước. Trên đường đi tôi sẽ thông báo chi tiết.
– Được. Đi thôi.
Bóng dáng vội vã của ba người biến mất nơi cầu thang, rồi lên xe rời khỏi trường.
Trong lớp học, hai ánh mắt vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của Bích Diệp, cho đến khi biến mất sau những bức tường.
– Địt mẹ nó. Mày thấy không? Con đĩ đấy địt nhau với trai kìa.
– Sớm biết nó là con điếm thì tao đã địt nó từ lâu rồi.
– Mày nghĩ dễ ăn thế àh?
– Không nhớ tao có bảo bối sao?
– Vì vậy mà mày địt được chị họ?
– Cái đó là đương nhiên. Hà hà.
– Hai em kia, nói chuyện riêng phải không? Lên bảng làm bài.
Kịch…vụt…
Xe vừa dừng lại dưới cửa khoa cấp cứu, cửa bật mở là Thành Lâm phóng ra như một cơn gió.
Bích Diệp biết, Hồng Nhung là một trong những vẩy ngược của Thành Lâm nên cô không ngăn cản. Chỉ có một chút hụt hẫng.
Không biết, nếu như người gặp nạn là mình, Thành Lâm có phản ứng mạnh như vậy không nhỉ?
Lắc đầu xua đi những suy nghĩ, Bích Diệp cùng Kim Huệ cũng nhanh chân chạy đi theo hướng Thành Lâm vừa biến mất.
Không lâu sau, Mạnh Hùng và Tuyết Mai cũng xuống xe từ cửa khoa vội vã đi vào.
Trong phòng hồi sức cấp cứu, Hồng Nhung nằm bất động, đôi mắt nhắm lại im lặng nghỉ ngơi.
Rầmmmmm……
Thành Lâm đôi mắt đỏ rực, siết chặt hai nắm đấm đến trắng bệch, nện một quyền như búa tạ vào bức tường đối diện phòng bệnh.
Những khớp ngón tay đổi màu rồi rơm rớm máu. Bích Diệp hoảng hốt, vội lấy khăn ướt nhanh chóng lau rửa cho Thành Lâm.
– Th…thiếu…thiếu gia. Xin…xin lỗi thiếu gia. Là…là lỗi của em. Em…
Thanh Loan đang quỳ rạp bên cạnh Thành Lâm, lắp bắp nói không nên lời. Cú đấm vừa rồi không chỉ khiến Thanh Loan run lên vì sợ, mà những hầu gái cũng run rẩy co rúm một chỗ.
Thậm chí, những người bệnh và thân nhân ở gần đó cũng không tự chủ được mà tránh xa bọn họ ra một chút.
– Anh. Bình tĩnh chút. Đừng tự làm đau mình nữa.
– Con mẹ nó. Thằng khốn đấy. Nó ở đang ở đâu?
– Anh. Đừng làm mọi người sợ.
– Thiếu…thiếu gia. Em…
– Đứng lên rồi nói. Xin lỗi. Là tôi xúc động quá mức.
Tuy Thành Lâm nói vậy, nhưng sự sợ hãi trong mắt Thanh Loan và hầu gái cũng không giảm đi chút nào hết.
Họ chưa từng thấy Thành Lâm kích động như vậy, thiếu gia điềm đạm trong mắt họ giờ đây không khác gì hung thần.
Lần đầu tiên, họ nhìn thấy thiếu gia nhà mình mất kiểm soát, chửi tục, thậm chí còn mang theo một chút điên cuồng.
Họ biết, Hồng Nhung quan trọng với Thành Lâm. Vậy nên, tuy rất sợ hãi nhưng họ vẫn muốn đến đây. Chí ít, họ không muốn chối bỏ trách nhiệm, đặc biệt là Thành Loan.
– Em…em cũng không rõ hắn ta hiện giờ đang ở đâu. Hắn ta…có lẽ, bố mẹ em có chút thông tin.
– Thiếu gia. Để tôi trở về trước, Hắc Hổ đã biết chuyện này rồi. Tôi sẽ mang đến những thông tin thiếu gia cần.
– Được. Cảm ơn chị. Kim Huệ.
– Xin phép thiếu gia, tiểu thư.
– Nhớ cẩn thận.
– Vâng. Thiếu gia. Tiểu thư.
Kim Huệ và đi khuất thì Mạnh Hùng và Tuyết Mai cũng xuất hiện. Hiển nhiên, hai ông bà biết rõ sự việc này nghiêm trọng ra sao.
– Con trai. Mọi chuyện sao rồi?
– Bác sĩ nói, Hồng Nhung bị đa chấn thương. Vùng ngực bị tím do tác động mạnh, phổi cũng bị ảnh hưởng một chút. Rất may tim không có vấn đề gì. Vùng lưng bị chấn động mạnh, cột sống bị ảnh hưởng, nhưng hệ thần kinh thì không sao, giãn dây chằng ở lưng. Sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Thành Lâm vô lực ngồi xuống ghế, hai tay ôm đầu gục xuống, giọng trầm hẳn đi giống như tuyệt vọng.
Bích Diệp mắt cũng đỏ hoe, cô đi đến ôm đầu Thành Lâm ghì vào vào bụng mình. Cô cảm nhận rõ ràng cơ thể Thành Lâm run lên nhè nhẹ.
Thành Lâm vòng hai tay ra sau lưng Bích Diệp, siết lấy vòng eo mềm mại rồi lặng lẽ rơi nước mắt.
Cảm xúc hỗn tạp trong người khiến cậu phải mất một chút thời gian mới bình ổn. Ít nhất, Hồng Nhung đã không còn nguy hiểm nữa. Việc quan trọng nhất là để Hồng Nhung bình phục, sau đó tính sổ với thằng khốn kia vẫn chưa muộn.
– Kẻ nào lại ra tay tàn nhẫn như thế chứ? Không phải các cô cũng ở đó sao?
– Bà…bà chủ. Chị Hồng Nhung vì cứu con nên mới xảy ra chuyện. Con xin lỗi. Tất cả đều tại con.
Tuyết Mai cau mày, vất vả lắm
Thanh Loan run rẩy giải thích, nước mắt lã chã tuôn rơi trên gương mặt xuất hiện vài vết thương nhỏ.
– Phải tìm cho ra kẻ đó. Dám động vào người nhà chúng ta, không thể nào tha thứ được.
Tuyết Mai biết rất rõ Thành Lâm đang nghĩ gì. Bà vất vả lắm mới tìm lại được con trai, chưa cưng chiều đủ, vậy mà có kẻ không ngại sống chết động vào tối kỵ của cậu.
Bà cố ý nói “người nhà chúng ta” giống như hoàn toàn thừa nhận Hồng Nhung, và cũng muốn an ủi con trai, để Thành Lâm không hành động quá lỗ mãng.
– Mẹ. Kim Huệ đã trở về trước rồi. Chị ấy nói sẽ trở về đội Hắc Hổ để triển khai hành động. Toàn đội đã biết chuyện.
– Con trai. Có cần ba hỗ trợ không?
– Ba. Trước mắt thì chưa ạh. Ít nhất cũng phải biết đối phương như thế nào đã.
– Ừh. Không cần phải lo. Có ba ở sau lưng, cứ làm những gì con muốn.
– Vâng. Con cảm ơn ba.
Thành Lâm ngẩng đầu điều chỉnh cảm xúc rồi nhìn sang Mạnh Hùng. Cậu biết, ba cậu có cách, nhưng tấm khiên này, cậu không muốn sử dụng tùy tiện.
– Các cô cũng trở về đi. Đừng ở đây nữa. Trang viên tạm thời không nên ở nữa. Tất cả về biệt thự chính. Cho người sửa sang cổng rồi khoá lại. Ở đó không còn an toàn nữa.
– Vâng…vâng. Thiếu gia. Chúng em…
– Không sao. Đừng lo. Tôi không trách các cô. Một kẻ như vậy, các cô không có lỗi. Nhớ cử người chăm sóc cho quản gia Thùy Dung.
– Vâng. Thiếu gia. Chào ông bà chủ, chào thiếu gia, tiểu thư ạh.
– Thiếu gia. Em…em muốn ở lại.
Thanh Loan vẫn rụt rè đứng gần Thành Lâm. Cô rất muốn ở lại chăm sóc cho Hồng Nhung, phần vì để báo đáp, phần vì muốn chuộc lỗi.
– Tôi biết bạn có ý tốt. Không sao. Trở về thu dọn mọi thứ cho Hồng Nhung rồi chuyển về biệt thự chính đi.
– Vâng. Xin phép ông bà chủ, thiếu gia và tiểu thư ạh.
– Thành Lâm. Con cũng nghỉ ngơi chút đi. Nhà trường vừa báo kết quả rồi. Con đã vượt qua kì thi sát hạch, sẽ sớm hoàn thành thủ tục tốt nghiệp sớm như Bích Diệp.
– Vâng. Vậy thì tốt quá rồi ạh. Ba, mẹ cứ về trước đi ạh. Con ở đây là được rồi.
– Đừng xúc động quá nhé. Ba, mẹ sẽ luôn ở đằng sau hỗ trợ mỗi khi con cần.
– Vâng ạh.
Tuyết Mai khẽ thở dài, bà hiểu lúc này con trai cần bình tĩnh lại, vậy nên bà cũng không muốn dây dưa quá nhiều.
– Còn vấn đề của Hồng Nhung khi về biệt thự chính, chúng ta sẽ đi hỏi những nhà xung quanh để mua. Chúng ta phải tạo ra một nơi ở thích hợp cho Hồng Nhung.
– Ba, mẹ. Không cần phải mua thêm đâu. Mảnh đất bên cạnh của con đấy, dùng để tạo ra nhà vườn cho chị Nhung. Con nghĩ chị Nhung sẽ hợp thôi ạh.
– Mảnh đất đó là của con mà.
– Àh. Thì đằng nào cũng…cũng là người một nhà. Của con thì cũng là của anh Lâm mà. Hơn nữa, nếu ghép cả hai mảnh vào một, cũng tạo thành một trang viên nhỏ rồi.
– Ồh. Con đã tính xa như vậy rồi cơ àh? Hí hí hí. Con quyết định?
– Vâng. Mẹ. Con với anh Lâm mẹ cũng biết rồi mà. Vậy nên, cũng…
– Àh. Con nói thì mẹ mới biết ấy chứ. Mẹ có biết gì đâu. Hì hì.
– Mẹ lại trêu con nữa.
– Thế giờ gọi là con gái hay con dâu đây?
– Thì…mẹ gọi thế nào chả được. Con…con…
– Hí hí hí. Ờh…mà khoan. Anh Lâm?
– Mẹ…chúng con…chúng con…
Nụ cười rạng rỡ đến chói mắt của Tuyết Mai càng làm cho Bích Diệp ngượng ngùng. Mạnh Hùng cũng không giấu được nụ cười trên khoé môi.
– Ha ha ha. Tốt lắm con dai cưng của mẹ. Ha ha ha.
– Ông xã. Chúng ta đi thôi. Về chuẩn bị dinh thự nào. Ái chà. Hai con dâu cơ đấy. Ôi. Cháu yêu của tôi. Hà hà. Phải 10 đứa mới đủ.
– 10 đứa…???
Mạnh Hùng, Thành Lâm và Bích Diệp không hẹn mà cùng lên tiếng. Cùng với đó là khuôn mặt kinh ngạc đến tột độ, mắt trố ra, miệng há to có thể nhét vừa cả nắm tay.
– Chứ còn gì nữa. Hai dâu cơ mà.
– Bà xã. Em chắc là muốn có 10 đứa cháu?
– Mẹ này. Con có phải heo nái đâu chứ.
– Em chắc. Con nhìn lại mình xem. Mông to, ngực lớn. Rõ ràng là sinh ra để làm mẹ còn gì.
– Mẹ này. Con không đẻ nhiều như thế đâu. Hức.
Bích Diệp vừa vội vừa ngượng, dậm chân bịch bịch. Mặt đỏ bừng như cà chua cuối vụ vì xấu hổ. Cô không thể ngờ, mẹ coi cô như máy đẻ để sản xuất cháu.
Mạnh Hùng khoé miệng co giật liên hồi. Độ nhây của vợ ông chắc chắn là báo động rồi, chứ không phải là full vạch nữa.
– Bà xã. 10 đứa thì quá nhiều. Vất vả lắm đấy.
– Không sao hết. Em còn trẻ. Em sẽ nuôi hết.
– Vậy còn anh?
– Anh? Thì anh nuôi cháu cùng với em chứ sao?
– Hửm? Ý là không có thời gian dành cho anh sao?
– Àh thì…thì…thì…
– Ba, mẹ. Con không đẻ 5 đứa đâu. Như thế con sẽ thành mẹ sề mất. Con đẻ 3 đứa thôi.
– Chốt. Ba đứa. Mọi người làm chứng nhé. Bích Diệp nhận đẻ ba đứa. Khà khà khà. Hồng Nhung nhận thêm ba đứa nữa là nhức cái nách luôn. Hê hê.
– Ơh. Mẹ này.
Bích Diệp giật mình nhận ra, cô lọt hố của mẹ. Tự nhiên lại nhận mình đẻ ba đứa, mặt đỏ như đít khỉ hận không thể tự tát chính mình mấy cái.
Trời ơi là trời. Sập bẫy của mẹ rồi. Mẹ ơi. Con lỡ lời. Hu hu hu.
Lần này, ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Hùng và Thành Lâm chuyển từ Tuyết Mai sang Bích Diệp. Phải nói rằng, cô gái nhỏ này rơi vào tròng một cách quá dễ dàng. Nụ cười bất dĩ méo mó cùng xuất hiện trên gương mặt của hai bố con.
Bích Diệp ngồi thụp xuống ghế, ôm mặt lắc đầu. Cô thua. Tự mình thua mới nhục nhã chứ. Đột nhiên, cô ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt nhìn sang Thành Lâm rồi nhao vào cắn xé.
– Tất cả là tại anh. Đồ hư đốn. Em đánh chết anh.
– Ui da. Anh làm gì đâu chứ? Mẹ ơi. Cứu mạng.
– Còn nói không làm gì? Cứu này. Cứu này. Cứu này.
– Ha ha ha. Con trai. Ba mẹ đi trước chuẩn bị nhà cho các cục cưng nhé. Hí hí hí.
Tuyết Mai khoái chí lôi xềnh xệch Mạnh Hùng rời đi trong ánh mắt bất lực của ông. Cũng không thèm hỏi Bích Diệp có về cùng hay không.
Mạnh Hùng không thể hiện ra mặt, nhưng nội tâm ông cũng đang cười ngoác miệng đến tận mang tai.
Khà khà khà. Về xây nhà cho cháu nội cưng thôi nào.
– Thôi nào. Vợ ơi. Đừng làm loạn nữa mà.
– Hức. Tức chết mất thôi…ưhm…
Thành Lâm ôm trầm lấy Bích Diệp, siết chặt eo nhỏ hôn tới tấp.
Bích Diệp dãy dụa yếu ớt rồi cũng cắn trả nụ hôn kia nồng nhiệt.
Khụ…khụ…
Nghe tiếng ho có phần ngượng ngùng, bỗng nhiên Bích Diệp giật mình vùng ra, phát hiện mọi người xung quanh đang giả vờ quay mặt đi chỗ khác. Cô nghiến răng cắn mạnh vào vai Thành Lâm. Sau đó vùi khuôn mặt đỏ như bốc cháy vào ngực cậu.
– Ui da. Anh xin lỗi mà.
– Hu hu. Chết mất thôi.
Thành Lâm cười gian, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Nhưng khi nhìn vào phòng bệnh, nụ cười lại tan biến như chưa từng xuất hiện.
– Anh. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trước mắt chăm sóc chị Nhung đã.
– Ừh. Cũng chỉ làm được như vậy mà thôi.
– Em hiểu mà. Cố lên nào. Chồng yêu của em.
Bích Diệp ôm lấy Thành Lâm, ngả đầu trên vai cậu. Hai người trầm mặc không nói một lời. Không cần nói, cả hai đều biết rằng, trong lòng đối phương có suy nghĩ gì.
Bích Diệp biết Thành Lâm đang lo lắng cho Hồng Nhung, và tia tức giận khủng khiếp không thể bộc phát. Còn Thành Lâm cũng đoán ra được một chút không yên trong lòng Bích Diệp.
– Vợ yêu. Cảm ơn em.
*********
Trong góc tối, dưới gầm cầu vượt qua sông ở thủ đô.
Bên trên là dòng người tấp nập, xe cộ lũ lượt qua lại, bên dưới lại chỉ lác đác vài chiếc xe phóng qua một cách vội vàng trên con đường ở rìa sông.
Tựa lưng vào trụ cầu, một bóng người lặng lẽ rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại cũ kỹ. Ánh mắt mờ nhạt phát ra chẳng đủ soi rõ gương mặt kia. Chỉ thấy trên gương mặt ấy có một vết sẹo dữ tợn, vắt chéo từ trán xuống đến gò má.
Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng người này cũng bấm nút gọi vào một dãy số đang hiển thị trên màn hình đen trắng.
– Alo. Ai vậy?
-…………
– Alo. Alo. Ai đang gọi.
– Là tao đây.
Âm thanh trầm đục vang lên, giống như giọng nói này vốn dĩ không thuộc về nhân gian. Âm thanh mang theo sự lạnh lùng, u uất đến khó tả, khiến cho người nghe không khỏi rùng mình.
– Anh…là anh sao?
– Phải. Là tao.
Phía bên kia, một người đàn ông đang phì phèo điếu thuốc, hai chân gác lên bàn trước mặt đang nhíu mày suy nghĩ.
Bỗng nhiên bỏ chân đứng bật dậy đôi mắt mở lớn bật ra tiếng kinh hô vang vọng.
– Anh đang ở đâu? Tôi đến ngay.
– Không cần. Hiện giờ chưa phải lúc.
– Anh trở về là muốn…
– Báo thù. Nhân tiện thanh toán ít nợ nần.
– Khi nào bắt đầu?
– Sớm thôi.
– Cần tôi giúp gì?
– Trước mắt kiếm cho tao chỗ trú chân cái đã.
– Không thành vấn đề. Anh nhớ căn nhá đó chứ?
– Nơi đó vẫn còn?
– Ngôi nhà đó vẫn luôn đợi anh.
– Tốt lắm. Tao sẽ tới gặp mày sau.
– Bất cứ khi nào anh muốn.
Điện thoại ngắt kết nối, người đàn ông mặt sẹo thở ra một hơi. Nhét điện thoại trở lại túi quần, hắn ta đứng dậy, rồi chậm rãi cất bước ra khỏi gầm cầu.
Ánh sáng vàng vọt của bóng đèn cao áp phủ xuống chiếu rõ gương mặt ấy.
Phía xa xa, một nhóm người vội vã bước lại gần người đàn ông.
– Lão Tứ. Thế nào rồi?
– Đổi chỗ ở. Đi thôi.
– Chưa hành động sao?
– Cần thêm chút thời gian.
Đám người lầm lũi bước đi, bóng họ xa dần rồi biến mất trong đêm tối ở một lối đường mòn.
Phía bên kia, người đàn ông sau khi nghe điện thoại xong cũng trầm mặc một chút. Gã nhịp nhịp tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, từng tiếng cộc cộc vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
– Đại ca. Là ai vậy?
– Người trở về từ cõi chết.
– Người này……
– Đừng lo. Người này là người của chúng ta, không thể đắc tội.
– Sắp có sự kiện mới sao?
– Phải. Có thể sẽ gây ầm ĩ đấy.
– Chúng ta sẽ tham gia cùng?
– Đúng thế. Gọi thằng Hải về cho tao. Và cả thằng Chuột nữa.
– Anh Hải mới gây chuyện ở ngoại ô, đang trốn ở gần bến xe.
– Thằng ngu. Lại vì con đàn bà đấy sao? Bọn cớm biết rồi àh?
– Vâng. Nghe nói anh Hải đụng nhầm đại gia nào đó, chính họ là người báo án.
– Mẹ nó. Đàn bà con nào chẳng như nhau. Nó địt biết bao con đàn bà rồi. Thế mà vẫn còn ham hố.
– Thằng Chuột dạo này cũng im hơi lặn tiếng, ít khi thấy nó xuất hiện ở đây.
– Tao không cần biết. Gọi cả hai thằng về đây. Vụ này có lẽ sẽ làm lớn chuyện đấy.
– Vâng. Đại ca.
– Ồh. Đang tìm em sao? Đại ca. Có vụ gì mới àh? Hề hề.
– Mẹ. Đúng như tên của mày. Suốt ngày lẩn lẩn tránh tránh. Sắp tới sẽ có việc đấy. Đừng đi đâu nữa.
– Ô sờ kê. Đại ca. Hề hề hề.
Người được gọi là chuột có vóc dáng nhỏ thó, làn da hơi đen. Ánh mắt linh hoạt cùng với bộ dạng cà lất cà phơ, nhìn thế nào cũng không đoán được chính xác hắn muốn làm gì.
Hắn rời khỏi căn nhà, đi vào một ngõ tối, cố ý vòng vèo mấy lần cẩn thận quan sát thật kỹ rồi mới lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
“Dơi đêm tỉnh giấc”
Sau đó, hắn bấm vào “khôi phục cài đặt gốc” rồi nhét điện thoại vào túi, biến mất hoàn toàn không con ngõ tối tăm.
(Dơi là loài động vật chuyên sống về đêm. Khi màn đêm buông xuống, chúng khỏi hang động rồi bay đi kiếm mồi. Ý của tin nhắn kia nghĩa là, kế hoạch hoạt động mới sắp diễn ra.)
