Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Lãng Du

Mê Cung Của Con Nai

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Chương 1: Mùi Đất Sét Sự im lặng ở đây có âm thanh của riêng nó. Nó không phải là sự trống rỗng. Nó đặc quánh, được dệt nên từ tiếng “ro ro”...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Lãng Du

Trạng thái: Đang ra

Người theo dõi: 0

Truyện sex bạo dâm Truyện BDSM Truyện teen Truyện sex nhẹ nhàng Đụ lỗ đít Truyện sex ngoại tình

Danh sách chương (86)

Chương 1: Mùi Đất Sét Chương 3: Vị Cà Phê Trứng Chương 4: Mùi Của Sự Sống Chương 5: Vũ Điệu Vụng Về Của Vải Vóc Chương 6: Vị Trà Gừng Chương 7: Mùi Của Thành Phố Chương 8: Người Hùng Chương 9: Những Tin Nhắn Ngô Nghê Chương 10: Lời Hứa Về Tà Xùa Chương 11: Lời Thề Của Kẻ Bảo Vệ Chương 12: Khoảng Lặng Của Cao Su Chương 13: Con Dấu Của Dã Thú Chương 14: Bình Minh Ngượng Ngùng Chương 15: Mùi Khói và Vị Bia Chương 16: Nhà Hát Của Sự Giả Tạo Chương 17: Cú Ngã Bất Ngờ Chương 18: Lời Khiêu Khích Chương 19: “Bà Chị Già” Mệt Không? Chương 20: Lâu Đài Trong Sương Chương 21: Lật Từng Trang Sách Chương 22: Ốc Đảo Bình Yên &  Tiếng Rung Báo Bão Chương 23: Sự Chờ Đợi Dưới Nắng Gắt Chương 24: B: Sân Khấu Của Biển Chương 25: Tàn Tro Của Lửa Trại Chương 26: Cánh Cửa Khép Hờ Chương 27: Mệnh Lệnh Của Kẻ Phản Bội Chương 28: Sự Sắp Đặt Của Ham Muốn Chương 29: Bản Giao Hưởng Của Hai Cửa Ngõ Chương 30: A: Cuộc Đào Tẩu Khỏi Da Thịt Chương 31: Lời Nói Dối Hoàn Hảo Chương 32: Sự Im Lặng Nặng Nề Chương 33: Sự Chờ Đợi Ngột Ngạt Chương 34: Cung Đường Của Sự Ngượng Ngùng Chương 35: Tiếng Thở Trong Đêm Chương 36: Lời Giao Kèo Thứ Hai Chương 37: Lời Thách Đấu Ngầm Chương 38: Ánh Nắng Xuyên Kẽ Gỗ Chương 39: Cái Ôm Từ Phía Sau Chương 40: Kẻ Quan Sát Xuất Hiện Chương 41: B: Bức Tường Vô Hình Chương 42: Bữa Tối Ngột Ngạt Chương 43: B: Nước Cờ Của Sự Bế Tắc Chương 44: C: Lời Mời “Đọc” Chương 45: Trò Đùa Của Những Bàn Tay Chương 46: Bữa Tiệc Của Miệng Lưỡi Chương 47: Bài Thí Nghiệm Sức Mạnh (Tùng) Chương 48: B: Vũ Điệu Của Kẻ Trình Diễn (Minh) Chương 49: C: Cuộc Giải Phẫu Của Nhà Phân Tích (Quân) Chương 50: Sự Phá Vỡ Giao Kèo Chương 51: Thử Thách Lấp Đầy Chương 52: Bình Minh Của Bộ Lạc Chương 53: Giao Ước Của Sự Trần Trụi Chương 54: Tiếng Vọng Của Bầy Đàn Chương 55: Mệnh Lệnh Của Cơn Đói Chương 56: Người Hùng Tái Xuất Chương 57: B: Bữa Tiệc Của Sức Mạnh Chương 58: C: Dư Âm Của Sự Phục Tùng Chương 59: Cuộc Đòi Nợ Vui Vẻ Chương 60: B: Bóng Ma Trên Trần Nhà Chương 61: Sự Gia Nhập Có Chủ Đích

Chương 1: Mùi Đất Sét


Chương 1: Mùi Đất Sét

Sự im lặng ở đây có âm thanh của riêng nó.

Nó không phải là sự trống rỗng. Nó đặc quánh, được dệt nên từ tiếng “ro ro” đều đều của những chiếc bàn xoay, từ tiếng nước vỗ vào đất sét “lép nhép”, và từ tiếng gió xào xạc bên ngoài, lùa qua những khung cửa sổ lớn không có kính, mang theo mùi của cỏ cây và đất ẩm sau một cơn mưa bất chợt.

Ngân bước vào, và sự im lặng đó khẽ cựa mình.

Cô cởi đôi dép cói, đặt chúng ngay ngắn ở bậc thềm. Lòng bàn chân trần của cô áp xuống nền xi măng mát lạnh, một cảm giác trần trụi và kết nối ngay lập tức. Một cơn rùng mình nhè nhẹ chạy dọc sống lưng. Cô mặc một chiếc váy suông vải đũi màu nâu đất, một màu sắc của sự ẩn mình. Chất vải dày dặn, buông rủ, che giấu đi mọi đường cong, tạo ra một khoảng không gian bí mật giữa lớp vải và da thịt. Mái tóc được búi cao một cách lỏng lẻo, để lộ ra cái gáy trắng ngần và vài sợi tóc tơ mềm mại, nổi bật trên nền vải nâu.

Cô không đến đây để được nhìn ngắm. Cô đến đây để trốn chạy khỏi những ánh nhìn. Cô đến để được một mình, để được chìm đắm vào một thứ gì đó nguyên thủy.

Cô ngồi xuống bàn xoay. Khối đất sét nằm đó, lạnh, ẩm và vô tri. Cô đặt tay lên. Lòng bàn tay mềm mại của cô áp vào bề mặt trơn trượt, mát rượi. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Mùi đất ngai ngái xộc thẳng vào khoang mũi, một mùi hương của sự khởi đầu, của sự hình thành. Nó làm cô thấy bình yên.

Cô bắt đầu nhấn bàn đạp. Bàn xoay bắt đầu chuyển động, tiếng “ro ro” đều đều như một câu thần chú. Hai bàn tay cô bao lấy khối đất, những ngón tay thon dài bắt đầu làm việc. Chúng không chỉ tạo hình. Chúng đang cảm nhận. Cảm nhận sự phản kháng của đất, sự mềm mại khi có nước, và sự biến đổi chậm rãi dưới áp lực. Môi cô khẽ mím lại. Toàn bộ sự tập trung của cô dồn vào khối đất đang lớn dần, méo mó, rồi lại tròn trịa dưới tay cô.

Cô đã quên đi chính mình. Và đó là lúc cơ thể cô bắt đầu lên tiếng.

Để nhìn rõ hơn, cô cúi người xuống, ghé sát mặt vào khối đất đang xoay tròn.

Chiếc váy rộng đã làm tốt nhiệm vụ che giấu của nó. Nhưng cổ áo, theo trọng lực, đã trễ xuống. Chỉ một khoảnh khắc. Nhưng một khoảnh khắc là quá đủ.

Ánh nắng chiều xiên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào hõm ngực cô, biến làn da trắng mịn thành một vùng sáng mời gọi. Khe ngực sâu hút, được tạo ra bởi sức nặng của cặp vú bị giam cầm bên dưới lớp áo lót, hiện ra mờ ảo rồi biến mất khi cô ngồi thẳng lại.

Ở bàn đối diện, tiếng bàn xoay của một gã trai đột ngột ngừng lại. Hắn đã thấy. Mắt hắn mở to trong một giây, rồi vội vàng nhìn xuống khối đất sét vô hồn của mình, nhưng tay hắn đã quên mất phải làm gì.

Ngân không nhận ra, hoặc cô đã quá quen với những sự gián đoạn như vậy. Cô chỉ thấy khó chịu vì mỏi lưng.

Cô ngả người ra sau, vươn vai một cách sảng khoái. Một tiếng “a…” thỏa mãn thoát ra từ cổ họng.

Và đó là lúc tấm vải đũi phản bội cô một cách tàn nhẫn nhất.

Khi hai tay cô vươn lên, toàn bộ chiếc váy bị kéo căng. Lớp vải mỏng, dưới ánh nắng chiều, trở thành một lớp phim X-quang mờ ảo. Nó không còn che giấu. Nó phác họa.

Nó phác họa lại đường cong căng tròn của cặp vú đầy đặn. Nó phác họa lại hình dáng của quầng vú sẫm màu. Và nó phác họa lại hai núm vú đang săn lại, cứng lên, đâm thẳng vào lớp vải như hai lời thách thức câm lặng. Toàn bộ đường cong của cơ thể cô, từ lồng ngực ưỡn ra, qua vòng eo săn chắc, rồi đổ xuống cặp mông tròn trịa đang siết lại, tất cả đều hiện ra dưới lớp vải mỏng manh đó.

Một giọt mồ hôi lăn từ thái dương cô xuống má. Đất sét từ tay văng lên, dính vào đó, tạo thành một vệt nâu trên làn da trắng.

Cậu trai hướng dẫn, người đã nhìn cô từ nãy giờ, nuốt nước bọt. Cậu ta bước tới, giọng lắp bắp: “Chị… chị ơi, dính… dính rồi. Để em…”

Cậu ta đưa chiếc khăn ẩm lên, nhưng tay lại run. Những ngón tay của cậu ta, thay vì chỉ lau vệt đất, lại miết nhẹ lên làn da ấm nóng của cô. Ánh mắt cậu ta không nhìn vào vệt đất, nó dán chặt vào đôi môi hơi hé mở của Ngân.

Ngân mở mắt, nhìn cậu ta. Cô mỉm cười. Một nụ cười xã giao, nhưng trong khoảnh khắc đó, nó là một vũ khí. “Cảm ơn em.”

Cậu trai đỏ mặt, vội rụt tay lại như phải bỏng.

Buổi học kết thúc. Ngân vui vẻ cầm “thành quả” méo mó của mình ra về. Nụ cười vẫn nở trên môi cho đến khi cô ngồi vào trong xe. Cánh cửa đóng lại. Tiếng “sập” khô khốc. Nụ cười tắt ngấm.

Cô nhìn vào gương chiếu hậu. Vệt đất sét vẫn còn trên má.

Cô không lau nó đi. Nó là một chiến tích. Một bằng chứng cho thấy, dù cô có cố gắng trốn chạy đến đâu, cơ thể cô vẫn sẽ luôn tìm được cách để kể câu chuyện của riêng nó.


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...