Mê Cung Của Con Nai
Chương 9 : Những Tin Nhắn Ngô Nghê
Chương 8: Những Tin Nhắn Ngô Nghê
Những ngày sau chuyến đi Hà Giang, Ngân trở về với căn hộ sang trọng của mình, còn Tùng trở về với phòng tập và cuộc sống đơn giản. Sự kết nối của họ giờ đây diễn ra qua màn hình điện thoại, một sợi dây vô hình kéo dài giữa hai thế giới khác biệt.
Ngân đang ngồi trên sofa, chân gác lên bàn, lười biếng lướt điện thoại. Cô mỉm cười khi đọc tin nhắn của Tùng. Hắn đang ở phòng gym, nghỉ giữa các hiệp tập, nhắn tin cho cô những dòng ngắn gọn, có phần khô khan nhưng chân thật. Mục tiêu của cả hai là duy trì và củng cố kết nối sau chuyến đi, chuyển nó từ một mối quan hệ tình huống thành một thói quen. Sự khác biệt trong thế giới và cách biểu đạt của họ – sự tinh tế của Ngân và sự mộc mạc của Tùng – lại chính là thứ tạo nên sức hút.
Điện thoại Ngân rung lên. Là tin nhắn của Tùng.
**Tùng:** “Chị về nhà an toàn chưa?”
Ngân mỉm cười, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
**Ngân:** “Chị về rồi. Đang lười chảy thây ra đây. Cảm ơn ‘người hùng’ hôm trước nhé.”
**Tùng:** “Dạ. Chị có mỏi chân không?”
**Ngân:** “Có chứ. Mỏi rã rời. Giờ chỉ muốn có người đấm lưng cho thôi :(”
Tùng “seen” tin nhắn, một lúc lâu sau mới trả lời.
**Tùng:** “Hay để em qua?”
Ngân bật cười. Cậu em trai này thật thà quá mức. Cô biết hắn không có ý gì, hoặc có lẽ, chính sự không có ý gì đó lại là điều đáng yêu nhất. Cô từ chối, nhưng trong lòng cảm thấy một sự ấm áp dễ chịu. Mối quan hệ này an toàn, vui vẻ và không đòi hỏi, một khoảng lặng dễ chịu trong cuộc sống đầy những toan tính của cô.
————–
Căn hộ của Ngân vào một buổi tối trong tuần, ngập tràn mùi thức ăn thơm phức. Không khí ấm cúng, riêng tư, khác hẳn vẻ lạnh lẽo thường ngày.
Ngân mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái nhưng vẫn gợi cảm: quần short lụa và áo hai dây, tóc búi cao lỏng lẻo. Cô đang nấu ăn, dáng vẻ rất ra dáng một người chị đảm đang, thỉnh thoảng lại quay sang mỉm cười với Tùng. Tùng ngồi ở bàn ăn, trông hơi lạc lõng giữa không gian tinh tế của căn hộ. Hắn mặc áo phông và quần jogger, người vẫn còn vương mùi phòng tập. Hắn im lặng quan sát Ngân, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ. Hắn ngồi đó, to lớn và rắn chắc, đối lập hoàn toàn với sự mềm mại, thanh thoát của Ngân và không gian xung quanh. Hắn thấy hơi ngượng nghịu, như một con thú hoang lạc vào vườn thượng uyển.
Ngân đặt đĩa thức ăn xuống bàn. Chỉ là vài món đơn giản: thịt luộc, rau xào, canh trứng. Cô cười. “Chị không biết nấu nướng gì đâu. Em ăn tạm nhé.”
Tùng không nói gì, chỉ cắm cúi ăn. Hắn ăn rất khỏe, rất ngon lành, như thể đã lâu lắm rồi hắn mới được ăn một bữa cơm nhà đúng nghĩa. Tiếng bát đũa va vào nhau là âm thanh duy nhất trong căn phòng. Sau khi ăn xong bát thứ ba, hắn ngẩng lên, giọng chân thật. “Ngon lắm chị ạ. Lâu lắm rồi em mới được ăn cơm nhà.”
Câu nói chân thật của hắn khiến Ngân khựng lại. Cô nhìn hắn, thấy được một sự cô đơn khác, một sự cô đơn rất “đàn ông”, không giống của cô. Một sự cô đơn của những người mạnh mẽ, ít khi bộc lộ cảm xúc.
Bữa tối kết thúc. Hắn giành rửa bát. Ngân đứng tựa cửa nhìn tấm lưng vững chãi của hắn đang lúi húi trước bồn rửa. Một cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ len lỏi trong lòng cô. “Cậu em trai” này đang dần chiếm một vị trí trong thế giới của cô, một vị trí mà cô không ngờ tới.
————-
Vài ngày sau, trong phòng ngủ của Ngân, không khí đặc quánh sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng điều hòa vo ve. Cô đang loay hoay với một chiếc tủ quần áo bằng gỗ đặc. Cô đã thử mọi cách, dùng hết sức bình sinh, những tiếng “hừm…” nhỏ thoát ra từ cổ họng, tiếng thở dốc nặng nhọc, nhưng nó không nhúc nhích. Sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Tùng đến, thấy Ngân đang thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn chỉ cười, bảo cô tránh ra. “Để em.” . Hắn cởi phăng chiếc áo phông ra, tiếng vải sột soạt khẽ khàng, để lộ thân trên trần trụi. Dưới ánh đèn, cơ thể hắn hiện ra như một bức tượng tạc. Tấm lưng rộng, dày, nổi lên những khối cơ săn chắc. Bắp tay cuồn cuộn, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt khi hắn gồng mình. Mồ hôi bắt đầu rịn ra, chảy thành dòng dọc theo sống lưng, khiến làn da rám nắng của hắn trở nên bóng loáng, như một chiến binh vừa ra trận.
Hắn cúi xuống, hai tay ôm lấy chiếc tủ. Hắn gầm lên một tiếng nhỏ, khàn đặc, tiếng cơ bắp căng cứng “rắc rắc” trong lồng ngực. Dùng sức mạnh của cơ lưng và cơ đùi, từ từ nhấc bổng chiếc tủ lên khỏi mặt đất, tiếng tủ gỗ kêu kẽo kẹt ai oán, tiếng chân hắn miết mạnh trên sàn. Ngân đứng chết trân, mắt không chớp, một tiếng “a” nhỏ bật ra khỏi môi. Cô không nhìn chiếc tủ, cô nhìn những thớ cơ đang co thắt, run rẩy trên lưng hắn. Một sự phô diễn sức mạnh trần trụi, nguyên thủy và vô cùng hấp dẫn, khiến cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, da gà nổi khắp người.
Hắn dễ dàng đặt chiếc tủ vào vị trí mới, một tiếng “thịch” khô khốc vang lên. Hắn quay lại, thở dốc nặng nhọc, mồ hôi chảy ròng ròng, từng giọt lăn dài trên thái dương. Hắn thấy Ngân đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy thán phục. Hắn cười, có chút tự hào. “Xong rồi chị.”
Ngân không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy khăn mềm và một chai nước mát lạnh đưa cho hắn, tiếng chai nước va nhẹ vào tay hắn. Nhưng trong ánh mắt cô là một sự thán phục không hề che giấu, một sự ngưỡng mộ trần trụi. Vai trò “người hùng” của hắn một lần nữa được củng cố một cách tuyệt đối, không chỉ bằng lời nói mà bằng chính sức mạnh cơ bắp trần trụi.
————–
Phòng khách, ngay sau khi di chuyển chiếc tủ. Tùng đang ngồi nghỉ trên sofa, vẫn cởi trần, mồ hôi còn lấm tấm trên da. Không khí có chút ngượng ngùng nhưng cũng đầy cám dỗ, một sự căng thẳng ngầm len lỏi giữa hai người. Tiếng điều hòa vo ve nhẹ nhàng, tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đặn, như đếm ngược từng khoảnh khắc.
Tùng nhăn mặt, khẽ rên lên một tiếng “á” nhỏ, đầy vẻ khó chịu. “Á… Chắc lúc nãy gắng sức quá, hơi đau bả vai.”
Ngân buột miệng, giọng cô hơi gấp gáp. “Đâu, để chị xem nào. Nhà chị có dầu xoa bóp.” Cô lấy chai dầu, tiếng thủy tinh va nhẹ vào nhau, đổ một ít ra tay, tiếng chất lỏng sánh đặc chảy ra, rồi bảo hắn quay lưng lại.
Lòng bàn tay mềm mại, mát lạnh của cô áp lên tấm lưng nóng rực, rắn chắc của hắn, một sự tương phản đầy kích thích. Tùng khẽ giật mình, một tiếng “hừm” bị nén lại trong cổ họng, một phản ứng không thể kiểm soát, một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến từng thớ cơ khẽ co giật. Cô bắt đầu xoa bóp. Những ngón tay cô lướt trên những thớ cơ săn chắc, cảm nhận sức mạnh và hơi nóng tỏa ra từ cơ thể hắn, từng thớ cơ đang căng lên dưới đầu ngón tay cô, như những sợi dây đàn đang rung động. Tiếng da thịt cọ xát nhẹ nhàng, đều đặn, tiếng dầu xoa bóp “lép nhép” trên da, hòa cùng tiếng thở dốc nặng nề của Tùng. Mùi dầu nóng hăng hắc hòa quyện với mùi mồ hôi nam tính của hắn, tạo thành một mùi hương đặc trưng, nguyên thủy, đầy mê hoặc, khiến Ngân hít hà một cách vô thức. “Ưm… nóng quá…”
Càng chạm vào, Ngân càng ý thức được sự khác biệt giữa hai cơ thể, như hai thái cực đối lập nhưng lại hút nhau mãnh liệt. Sự mềm mại của cô và sự cứng rắn của hắn, một sự tương phản đầy mê hoặc. Một ý nghĩ táo bạo thoáng qua đầu cô, một sự tò mò nguy hiểm, một lời mời gọi không lời, như một tiếng thì thầm của quỷ dữ. Tùng ngồi im, gồng cứng cả người, từng thớ cơ căng cứng như đá, hơi thở hắn trở nên nặng nhọc, dồn dập, tiếng tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay cô như có lửa, đi đến đâu, da thịt hắn nóng ran đến đó, một sự kích thích không thể chịu đựng, một sự hành hạ ngọt ngào. Hắn phải nghiến chặt răng, tiếng nghiến răng ken két vang lên khô khốc, để ngăn cơ thể mình có những phản ứng không nên có, một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội, giữa lý trí và bản năng, giữa sự kiểm soát và sự đầu hàng.
Ngân đột ngột dừng lại, rụt tay về, như thể vừa chạm phải bỏng, một sự tự vệ bản năng. Tiếng da thịt tách ra “chụt” một tiếng nhỏ, xé toạc sự căng thẳng đang bao trùm. Không khí trở nên im lặng một cách khó xử, chỉ còn tiếng điều hòa vo ve và tiếng thở dốc nặng nề của cả hai, như tiếng sóng vỗ vào bờ sau cơn bão. Giọng cô hơi lúng túng, yếu ớt, như một lời xin lỗi không thành tiếng. “Đỡ hơn chưa em?”
Tùng không dám quay lại, giọng hắn khàn đi, trầm đục, như một tiếng gầm gừ bị nén lại. “Dạ… đỡ rồi chị. Cảm ơn chị.” Hắn không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, cố gắng lấy lại sự kiểm soát.
Một ranh giới vô hình suýt nữa đã bị vượt qua, một sợi dây vô hình đã căng đến cực hạn. Cả hai đều cảm nhận được điều đó và cùng nhau lùi lại, giữ cho mối quan hệ “chị em” được an toàn… thêm một chút nữa, như một lời hứa hẹn cho một lần vượt rào khác.
