Mê Cung Của Con Nai
Chương 84 : Những Cuộc Vui Nhạt Nhẽo
Chương 90: Những Cuộc Vui Nhạt Nhẽo
Trong khi Ngân đang có một cuộc “thí nghiệm” thú vị, thì ba con sói của cô lại đang trải qua một bài kiểm tra theo một cách hoàn toàn khác. Họ đã vào club, và đúng như lời giới thiệu, nơi đó ồn ào, náo nhiệt và đầy những cô gái xinh đẹp, ăn mặc hở hang. Với vẻ ngoài và sự bạo dạn của mình, không khó để cả ba nhanh chóng tìm được “bạn đồng hành” cho đêm nay.
Nhưng kết quả của những cuộc vui đó lại là một sự thất vọng đồng đều.
Cảnh 1: Minh và cô hot girl Instagram
Minh, với tài ăn nói của mình, đã dễ dàng câu được một cô hot girl có ba vòng bốc lửa. Họ về một khách sạn rẻ tiền gần đó. Nhưng khi quần áo được cởi ra, sự hào hứng của Minh cũng biến mất. Cô ta đẹp, nhưng là một vẻ đẹp của phẫu thuật thẩm mỹ. Cặp vú của cô ta cứng và không có cảm giác, như thể gã đang bóp silicon. Khi làm tình, cô ta chỉ biết nằm và rên giả tạo theo đúng một tông giọng mà cô ta có lẽ đã học được từ phim người lớn. Minh, một “nghệ sĩ” của sự khoái lạc, cảm thấy màn trình diễn của mình hoàn toàn bị lãng phí. Gã không có một khán giả thực sự, chỉ có một con búp bê vô hồn. Gã thúc nhanh vài chục nhịp, bắn tinh cho xong chuyện, rồi nằm vật ra, cảm thấy trống rỗng và bực bội.
Cảnh 2: Tùng và cô sinh viên năm nhất
Tùng, với vẻ ngoài cao lớn, nam tính, đã thu hút một cô sinh viên năm nhất có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng. Nhưng chính sự ngây thơ đó lại là một trở ngại. Khi ở trong phòng, cô gái run rẩy, sợ hãi. Tùng, người quen với việc được Ngân cổ vũ cho sự thô bạo của mình, giờ đây lại cảm thấy như một kẻ tội đồ. Gã không thể dùng sức mạnh. Gã không thể gầm gừ. Gã phải nhẹ nhàng, phải dỗ dành. Cuộc làm tình diễn ra một cách chậm rãi, và Tùng cảm thấy mình như đang làm một việc từ thiện hơn là thỏa mãn ham muốn. Gã ra, nhưng không có một chút khoái cảm nào. Gã chỉ cảm thấy tội lỗi và thương hại.
Cảnh 3: Quân và cô gái “trí thức”
Quân, với vẻ ngoài lịch lãm, đã tìm được một đối tượng có vẻ tương xứng: một cô gái đeo kính, tự nhận mình là người “sành điệu” và “cởi mở”. Nhưng sự cởi mở của cô ta chỉ là lý thuyết. Khi ở trên giường, cô ta cố gắng nói những lời dâm đãng mà cô ta có lẽ đã đọc trong tiểu thuyết diễm tình. “Hãy chiếm lấy em đi, con thú hoang của em.” Quân, một chuyên gia về tâm lý và sự thao túng, chỉ thấy những lời đó lố bịch và buồn cười. Cuộc làm tình diễn ra một cách máy móc, không có sự kết nối, không có trò chơi tâm lý. Nó chỉ là một hành động vật lý thuần túy, và đối với Quân, điều đó còn nhàm chán hơn cả việc không làm gì. Gã hoàn thành “nhiệm vụ” của mình một cách chuyên nghiệp, rồi lịch sự tiễn cô ta về.
Cả ba người đàn ông, sau những cuộc vui riêng của mình, đều trở về villa vào những thời điểm khác nhau trong đêm. Họ không nói với nhau lời nào, nhưng họ đều hiểu. Họ đã có được thứ mà họ nghĩ rằng mình muốn: những người phụ nữ khác. Nhưng chiến thắng đó lại có vị đắng. Những cuộc vui nhạt nhẽo đó chỉ càng làm nổi bật lên một sự thật: không ai có thể thay thế được Ngân. Không một người phụ nữ nào có thể hiểu được họ, chấp nhận họ, và quan trọng nhất, chơi cùng họ trong những trò chơi điên rồ của bộ lạc.
Thế giới bên ngoài thật nhàm chán. Và họ nhận ra, mình đã nghiện cái thế giới riêng của họ, nghiện “gia đình” của họ, và nghiện người “Chị Nuôi” của họ đến mức nào.
Sau những cuộc vui nhạt nhẽo, cả bốn người đều trở về với sự cô độc của riêng mình, dù họ không ở cùng một nơi. Và trong sự im lặng đó, tiếng vọng của “nhà” bắt đầu vang lên trong tâm trí mỗi người.
Minh
Gã nằm một mình trên chiếc giường rẻ tiền, nhìn chằm chằm lên trần nhà loang lổ. Mùi nước hoa rẻ tiền của cô hot girl vẫn còn vương lại trong không khí, khiến gã thấy buồn nôn. Gã rút điện thoại ra, mở group chat, xem lại đoạn video quay trộm đêm qua. Nhìn cảnh tượng điên cuồng, nghe tiếng la hét của Ngân, tiếng bình luận của Quân, gã khẽ mỉm cười. “Chán vãi,” gã lẩm bẩm. “Đụ con nhỏ này còn không bằng tự sướng rồi xem lại ‘bảo vật trấn tộc’. Không có ai bình luận, không có ai để chửi nhau, không có ai để phối hợp. Nhạt như nước ốc.”
Tùng
Gã đi bộ một mình trên con đường vắng về lại resort, chân đá một viên sỏi vô định. Gã cảm thấy trống rỗng. Gã không cảm thấy tội lỗi, nhưng cũng không có một chút thỏa mãn nào. Gã chỉ cảm thấy mình vừa làm một việc vô nghĩa. “Chẳng có cảm giác gì,” gã nghĩ. “Mình không phải là ‘người hùng’ của cô ấy. Chỉ là một thằng qua đường. Nhớ cảm giác chị Ngân cào lưng mình, nhớ tiếng chị ấy rên rỉ tên mình.”
Quân
Gã đứng trên ban công phòng khách sạn, hút một điếu thuốc, nhìn ra thành phố đêm. Cuộc vui của gã kết thúc nhanh nhất. Gã không lãng phí thời gian. “Thí nghiệm thất bại,” gã tự tổng kết. “Không có dữ liệu phức tạp. Chỉ có hành vi bản năng đơn giản. Sự thỏa mãn không nằm ở hành vi, mà ở sự tương tác của các biến số. Nhớ ‘case study’ của mình quá.” Gã rít một hơi thuốc dài, rồi thở khói vào màn đêm.
Ngân
Cô đứng dưới vòi sen trong phòng tắm của villa, để cho dòng nước nóng xối lên cơ thể. Cô đang gột rửa mùi của kẻ lạ. Cuộc vui với Leo khá thú vị, không thể phủ nhận. Một trải nghiệm thể xác chất lượng. “Khá thật,” cô nghĩ thầm, một nụ cười bí ẩn trên môi. “Thằng Tây này đúng là một ‘cỗ máy’ tốt. Một món ăn ngon.” Nhưng rồi cô lắc đầu. “Nhưng nó chỉ là một món ăn. Còn ‘nhà’ mình là cả một bữa tiệc buffet, muốn ăn món gì cũng có, muốn chế biến kiểu gì cũng được. Có sự thô bạo của Tùng, sự điên cuồng của Minh, sự tinh tế của Quân. Ăn xong món ngon ở nhà hàng rồi, giờ lại thèm ‘cơm nhà’.”
Bài kiểm tra hai chiều đã hoàn tất. Và kết quả đã quá rõ ràng cho cả bốn người. Không một sự cám dỗ nào từ thế giới bên ngoài có thể so sánh được với sự phức tạp, điên rồ, và gắn kết một cách bệnh hoạn của cái “nhà” mà họ đã cùng nhau xây dựng.
