Mê Cung Của Con Nai
Chương 83 : Giao Ước Với Người Ngoài và Cảm Giác Mới Lạ
Chương 89: Giao Ước Với Người Ngoài và Cảm Giác Mới Lạ
Căn phòng khách sạn của Leo lạnh.
Một cái lạnh nhân tạo, vô trùng của máy điều hòa phả ra thứ không khí có mùi của dịch vụ phòng và nước hoa xịt khử mùi hương cam chanh công nghiệp. Những bức tranh trừu tượng rẻ tiền, sản xuất hàng loạt, treo trên những bức tường trắng toát. Mọi thứ đều sạch sẽ một cách vô cảm, phẳng phiu đến không có linh hồn.
Ngân đứng giữa phòng, cảm nhận cái lạnh thấm qua lớp váy lụa mỏng. Đây không phải là một không gian để sống. Đây là một phòng thí nghiệm. Một sự đối lập hoàn hảo với cái “nhà” bừa bộn, ấm cúng, nồng nặc mùi da thịt, mồ hôi, rượu và sự sống của cô.
Leo không lãng phí một giây.
Ngay khi tiếng “cạch” của chốt cửa điện tử vang lên, niêm phong họ lại trong phòng thí nghiệm này, gã đã hành động. Gã ép cô vào bức tường lạnh lẽo, và nụ hôn của gã không phải là một lời mời, nó là một sự va chạm. Một sự trao đổi nước bọt thuần túy, gấp gáp và đầy bản năng. Ngân đáp lại, không phải bằng đam mê, mà bằng sự tò mò. Cô phân tích. Môi gã có vị mặn của biển. Hơi thở gã có mùi rượu gin. Gã có mùi của nắng, của muối, và một loại xà phòng nam tính nào đó. Một mùi hương sạch sẽ, khỏe khoắn, và hoàn toàn xa lạ.
Gã cởi áo. Một chuyển động dứt khoát, hiệu quả. Và bộ dữ liệu đầu tiên hiện ra.
Cơ thể của Leo là một công cụ được mài giũa. Không phải những khối cơ phồng to, vô dụng của Tùng, được xây nên từ sự dồn nén trong phòng gym. Đây là những dải cơ dài, săn chắc của một kẻ dùng cơ thể mình để chiến đấu với sóng biển. Làn da rám nắng căng bóng trên những thớ thịt không một chút mỡ thừa. Vài vết sẹo nhỏ, trắng mờ trên vai và lưng, chứng tích của những lần va chạm với san hô hay ván lướt. Một vẻ đẹp của tự nhiên, hoang dã và hiệu quả.
Gã không nói gì. Gã chỉ nhấc bổng cô lên, nhẹ như một món đồ chơi, và quẳng cô xuống chiếc giường có tấm ga trắng muốt, được là phẳng phiu đến lạnh lùng.
Màn dạo đầu của Leo cũng hiệu quả và thiếu kiên nhẫn như chính con người gã.
Gã xé toạc chiếc váy lụa của Ngân không một chút thương tiếc. Tiếng vải bị xé rách vang lên khô khốc trong căn phòng tĩnh lặng. Ngân bật cười, một tiếng cười thích thú. Sự trực diện này, sự phá hủy không che đậy này, thật mới mẻ.
Cơ thể cô phơi bày. Gã nhìn, một cái nhìn đánh giá nhanh, rồi bắt đầu “công việc”.
Miệng gã áp vào ngực cô. Nó không có sự thờ phụng của Quân hay sự ngấu nghiến chiếm hữu của Minh. Nó là một hành động có mục đích. Gã mút mạnh núm vú của cô, dùng răng cắn nhẹ. Thay vì chỉ phân tích, Ngân rên lên một tiếng dài, hai tay cô vòng qua cổ gã, kéo gã vào sâu hơn. Cô ưỡn ngực, dâng hiến cho gã. Cô muốn cảm nhận sự thô ráp này, sự xa lạ này.
“Ồ…” – gã gầm gừ, có vẻ ngạc nhiên và thích thú trước sự hưởng ứng của cô. Tay gã bóp nặn bên vú còn lại, những ngón tay chai sần vì cầm ván lướt cọ vào da thịt cô, một sự ma sát đầy kích thích.
Gã di chuyển xuống dưới, nụ hôn của gã lướt qua bụng cô một cách vội vã. Gã dùng hai tay banh rộng hai chân cô ra, và vùi mặt vào giữa. Lưỡi gã hoạt động một cách mạnh mẽ, dứt khoát. Không có sự tinh tế, chỉ có sự tấn công trực diện vào hột le của cô.
Cơ thể Ngân hoàn toàn buông thả. Cô không còn là nhà khoa học. Cô là một người đàn bà đang tận hưởng. Hông cô nhấp lên theo từng nhịp lưỡi của gã, dịch bắt đầu tuôn ra ướt đẫm. Tiếng rên của cô không còn bị kìm nén, nó vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo. Cô thích sự đơn giản này. Không có đấu trí, không có ghen tuông, chỉ có hai cơ thể đang tìm kiếm khoái lạc một cách trần trụi nhất.
Gã ngẩng lên, miệng bóng loáng dịch của cô, một nụ cười tự mãn trên môi. Gã đã hoàn thành màn dạo đầu trong thời gian kỷ lục. Nhưng gã không biết, sự hưởng ứng của cô không phải là sự chinh phục của gã, mà là sự cho phép của chính cô.
Cuộc xâm nhập bắt đầu không một lời báo trước.
Dương vật của Leo, cũng giống như cơ thể gã, là một công cụ hiệu quả. Nó cân đối, rắn chắc, và đang thực hiện chức năng của mình một cách hoàn hảo. Gã đâm vào cô, một cú thúc tự tin, không một chút do dự.
Ngân hét lên một tiếng, một tiếng hét của sự căng tức và khoái lạc. Một sự lấp đầy khác biệt. Một nhịp điệu hoàn toàn xa lạ.
Nhưng nó không còn là nhịp điệu của một cỗ máy ích kỷ. Nó là một vũ điệu hoang dã của hai cơ thể. Gã задает một nhịp điệu mạnh mẽ, dồn dập, và Ngân, trong sự buông thả của mình, đáp lại một cách cuồng nhiệt không kém. Hông cô nhấp lên, quấn lấy hông gã, tìm kiếm sự ma sát sâu nhất. Móng tay cô cào lên tấm lưng rám nắng của gã, để lại những vệt đỏ ửng.
Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch” hòa cùng tiếng rên rỉ và những lời chửi thề tục tĩu của cả hai. Căn phòng khách sạn vô trùng giờ đây đã trở thành một đấu trường của bản năng.
“Fuck… you’re so tight…” – gã thở dốc, những cú thúc càng trở nên mạnh bạo.
“Yes! Like that! Harder!” – Ngân hét lên, cô không còn nhận ra giọng nói của chính mình. Cô không còn phân tích. Cô chỉ cảm nhận. Cảm nhận sự mạnh mẽ của gã, cảm nhận sự khác biệt, cảm nhận sự tự do khi được là một người đàn bà bình thường, được tận hưởng khoái lạc một cách trần trụi nhất.
Nhịp điệu của họ ngày càng trở nên gấp gáp, hoang dại. Chiếc giường bắt đầu va vào tường, tạo ra những tiếng “thình thịch” đều đặn. Họ là hai con thú xa lạ, tìm thấy nhau trong một cơn bão, và cùng nhau đẩy cơn bão đó lên đến đỉnh điểm.
Ngân cảm nhận được cơ thể gã căng cứng lại. Gã sắp đến đích. Và trong cơn mê dại đó, cô cũng cảm nhận được một điều. Gã sẽ không dừng lại. Gã sẽ không rút ra. Gã sẽ chiếm lấy cô một cách trọn vẹn nhất. Và một phần hoang dại trong cô, cũng muốn điều đó.
Cả hai cơ thể đều đã ở giới hạn của sự chịu đựng. Gã gầm lên, những cú thúc cuối cùng trở nên điên cuồng, mất kiểm soát.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ngay giữa cơn mê dại, một phần khác của Ngân, một phản xạ được tôi luyện từ vai trò “chị đại” của một bầy đàn, trỗi dậy. Đó không phải là lý trí lạnh lùng của nhà khoa học. Đó là bản năng của một nữ chúa, kẻ đặt ra luật lệ cho sự an toàn của “gia đình” mình.
Bàn tay cô, gần như tự nó hành động, đặt lên vùng bụng dưới nóng rực của gã.
“Wait,” cô thở hổn hển, giọng nói gấp gáp và khàn đặc, một mệnh lệnh được hét lên từ giữa tâm bão. “Condom!”
Leo khựng lại, như một con thú hoang bị ghì cương đột ngột. Sự ngắt quãng bất ngờ khiến gã gầm lên một tiếng tức giận. Đôi mắt xanh biếc của gã nhìn cô, đầy sự hoang dại và một chút bối rối. Gã không hiểu. Trong thế giới của gã, cơn bão phải được kết thúc một cách tự nhiên.
Nhưng ánh mắt của Ngân, dù đang mơ màng vì khoái lạc, lại có một sự quyết liệt không thể lay chuyển. Gã lẩm bẩm một câu chửi thề, rồi lồm cồm với tay lấy chiếc ví. Trò chơi đã thay đổi, một lần nữa.
Sự ngắt quãng đó không dập tắt ngọn lửa. Ngược lại, nó như một liều xăng. Khi gã quay trở lại, sự cuồng nhiệt đã biến thành một sự trừng phạt hoang dại. Gã không còn làm tình. Gã đang cố gắng đòi lại sự kiểm soát đã mất.
Những cú thúc của gã trở nên cứng rắn hơn, mạnh bạo hơn. Gã nắm lấy tóc cô, giật ngửa ra sau. Gã cắn mạnh vào vai cô, để lại một dấu răng đỏ ửng. Gã muốn cô phải khuất phục hoàn toàn.
Ngân không chống cự. Cô đón nhận tất cả. Sự thô bạo này, sự trừng phạt này, lại là một loại gia vị mới, một bộ dữ liệu mà cô chưa từng có. Cô rên la, không phải vì đau, mà vì sự phấn khích của một cơn bão còn lớn hơn.
Sự pha trộn giữa đau đớn và khoái lạc đẩy cả hai đến đỉnh điểm một cách dữ dội. Gã gầm lên một tiếng cuối cùng, một tiếng gầm của sự giải tỏa và một chút bất lực. Cùng lúc đó, cơ thể Ngân co giật, một cơn cực khoái sắc lẻm, dữ dội, một sự vỡ òa của thể xác bị đẩy đến tận cùng giới hạn.
Gã đổ gục xuống người cô, thở hổn hển. Cả hai cơ thể dính bết mồ hôi, run rẩy trong dư âm của cơn cực khoái.
Lần này, Ngân không tách ra ngay lập tức. Cô nằm đó, cảm nhận sức nặng của gã, cảm nhận nhịp tim của cả hai đang dần chậm lại. Cô cảm nhận sự ê ẩm ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Một trải nghiệm thật sự cuồng nhiệt. Một bộ dữ liệu thật sự quý giá.
Một lúc lâu sau, khi hơi thở đã đều lại, cô mới nhẹ nhàng đẩy gã ra. Cô bước vào phòng tắm. Tiếng nước từ vòi sen vang lên đều đều. Đó không còn là một nghi lễ tẩy rửa lạnh lùng. Đó là hành động cần thiết để gột rửa đi cơn bão, để trở về với chính mình, để đóng lại một chương vừa trải qua.
Vài phút sau, cô bước ra, đã mặc lại chiếc váy lụa, dù nó đã bị xé một đường. Tóc đã được búi lại gọn gàng. Cô nhìn Leo, người vẫn còn đang ngơ ngác nằm trên giường, một mớ hỗn độn của chăn gối và cơ bắp.
“Thanks for the drink,” cô nói.
Một nụ cười xã giao hoàn hảo nở trên môi cô, nụ cười của một đối tác kinh doanh vừa kết thúc một giao dịch thành công.
Rồi cô quay người, mở cửa và rời đi, không một chút lưu luyến.
Và kết luận thật rõ ràng: Món ăn ngon ở nhà hàng 5 sao, một trải nghiệm cuồng nhiệt và đáng nhớ. Nhưng nó chỉ là một cuộc vui. Nó không phải là “nhà”.
Cơn bão nào rồi cũng sẽ tan, và cuối cùng, cô vẫn muốn trở về với sự hỗn loạn có trật tự của riêng mình.
