Mê Cung Của Con Nai
Chương 87: Giấy Thông Hành
Sau bữa tối, khi cả nhóm đang đứng trước sảnh resort, nhóm bạn địa phương vẫn đang hào hứng về kế hoạch đi club. Ngân biết đây là lúc để bắt đầu vở kịch của mình.
Cô đột nhiên nhăn mặt, một tay đưa lên ôm lấy trán, người hơi lảo đảo như sắp ngã. Tùng, người luôn đứng cạnh cô, vội vàng đưa tay ra đỡ.
“Ôi…” cô nói, giọng yếu ớt, hướng về phía nhóm bạn. “Chắc em say nắng cộng say bia rồi. Đầu đau quá. Mọi người đi chơi vui vẻ nhé, em xin phép về phòng nghỉ trước.”
Màn kịch của cô hoàn hảo. Trông cô thực sự giống một người đang bị mệt. Tùng và Minh ngay lập tức xúm lại, vẻ mặt đầy lo lắng thật sự.
“Chị có sao không?”
“Hay bọn em ở nhà với chị nhé?”
Ngân xua tay, một nụ cười yếu ớt nhưng đầy thuyết phục. “Không sao, chị nghỉ một lúc là khỏe ngay. Các em cứ đi đi, đã hứa với bạn rồi mà. Không vui đâu.”
Cô quay sang ba người đàn ông của mình. Khi chắc chắn rằng nhóm bạn kia không để ý, cô nháy mắt một cái, một cái nháy mắt đầy ẩn ý và tinh quái. Rồi cô ghé sát lại, giọng chỉ đủ cho ba người họ nghe, một lời thì thầm mang theo cả sự cho phép và một lời cảnh báo.
“Ba đứa đi chơi đi. Xõa đi.”
Cô dừng lại, nhìn vào mắt từng người, từ Tùng, đến Minh, rồi đến Quân.
“Nhưng nhớ chị dặn gì không?”
Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh.
“Nhớ dùng bao cao su.”
Câu nói đó như một nhát dao. Nó không phải là một lời dặn dò về sức khỏe. Nó là một tờ giấy thông hành, một sự cho phép họ được ngủ với người phụ nữ khác. Nhưng nó cũng là một lời khẳng định quyền lực tối cao. Cô không ghen. Cô chỉ không muốn “nhà” của mình, không muốn cơ thể của những người đàn ông của mình, bị vấy bẩn bởi “rác” từ bên ngoài.
Cả ba người đàn ông đều hiểu. Họ không nói gì, chỉ gật đầu. Đây vừa là một món quà, vừa là một bài kiểm tra. Một bài kiểm tra về sự trung thành, không phải về thể xác, mà là về tinh thần. Họ có thể chơi, nhưng họ phải nhớ ai mới là chủ nhân thực sự.
“Thôi, chị về phòng đây. Mọi người chơi vui nhé!” Ngân nói lớn, rồi quay người, một mình đi về phía khu villa.
Nhưng khi bóng cô đã khuất sau những rặng dừa, cô không đi về phòng mình. Cô rút điện thoại ra, bắt một chiếc taxi đang đỗ gần đó. Cô có một kế hoạch của riêng mình.
“Các em có bài kiểm tra của các em,” cô nghĩ thầm khi chiếc xe lăn bánh, đưa cô đến một quán bar khác, một quán bar yên tĩnh và sang trọng hơn ở phía bên kia của thành phố. “Chị cũng có bài kiểm tra của chị.”
Bài kiểm tra hai chiều chính thức bắt đầu.
——————
Quán lounge bar nằm trên tầng thượng của một khách sạn 5 sao, nhìn ra bãi biển đêm. Gió lồng lộng, mang theo vị mặn của đại dương. Tiếng nhạc jazz du dương, êm ái, đủ để trò chuyện mà không cần phải hét lên. Không gian sang trọng, tinh tế, và hoàn toàn khác biệt với cái club ồn ào mà ba con sói của cô sắp sửa bước vào.
Ngân ngồi một mình ở quầy bar, lưng thẳng, tư thế toát ra một vẻ tự tin và độc lập. Cô mặc một chiếc váy lụa hai dây màu xanh rêu, chất vải mềm mại ôm trọn những đường cong đẫy đà của một người đàn bà đang ở độ chín muồi. Tấm lưng trần trắng nõn của cô hoàn toàn lộ ra, một sự mời gọi đầy thách thức. Trước mặt cô là một ly Negroni, màu đỏ cam rực rỡ. Một ly cocktail mạnh, đắng, và phức tạp. Đó không phải là đồ uống của một cô gái yếu đuối.
Cô không tỏ ra cô đơn. Cô không cắm mặt vào điện thoại. Ánh mắt cô lướt quanh quán bar, không phải để tìm kiếm sự chú ý, mà là để đánh giá. Cô là một con báo đang nằm nghỉ trên một cành cây, quan sát lãnh địa của mình.
Con mồi tự nó xuất hiện. Một chàng trai Tây, cao lớn, tóc vàng, da rám nắng của dân lướt sóng. Anh ta khoảng 25 tuổi, trẻ hơn cô, cơ thể săn chắc của một vận động viên. Anh ta bị thu hút bởi người phụ nữ Á Đông bí ẩn, người toát ra một khí chất hoàn toàn khác biệt với những cô du khách ồn ào khác. Anh ta tiến lại gần, một nụ cười tự tin trên môi.
Anh ta nói bằng tiếng Anh, giọng Úc đặc sệt.
“A lady drinking Negroni alone. You either have a very good taste, or a very bad day.” (Một cô gái uống Negroni một mình. Hoặc là cô có gu rất tốt, hoặc là cô vừa có một ngày tồi tệ.)
Ngân không quay sang nhìn anh ta ngay. Cô chỉ từ từ đưa ly cocktail lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, để cho vị đắng của Campari và vị ngọt của rượu Vermouth lan tỏa trong miệng. Rồi cô mới quay sang, một nụ cười nhẹ, kín đáo nở trên môi.
“Why can’t it be both?” (Tại sao không thể là cả hai?)
Câu trả lời thông minh, hóm hỉnh của cô khiến chàng trai kia có chút bất ngờ, rồi bật cười. Cuộc săn đã bắt đầu. Cuộc nói chuyện của họ diễn ra một cách tự nhiên, đầy trí tuệ và những lời tán tỉnh ngầm. Anh ta tên Leo, một vận động viên lướt sóng chuyên nghiệp đang đi du lịch. Cô tự giới thiệu mình là Anna, một nhà văn đang tìm kiếm cảm hứng.
Sự hấp dẫn thể xác giữa họ là không thể chối cãi. Sau một ly cocktail nữa, Leo ghé sát vào tai cô, giọng thì thầm.
“My room is just upstairs. Care for a… private tour?” (Phòng của tôi ở ngay trên lầu. Có muốn một… chuyến tham quan riêng tư không?)
Ngân nhìn thẳng vào mắt anh ta. Cô không trả lời. Cô chỉ mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn. Cô đặt một tờ tiền polymer lên quầy bar, đủ cho cả hai ly cocktail. Rồi cô đứng dậy, chiếc váy lụa khẽ lướt trên đôi chân thon dài của cô.
Hành động đó là câu trả lời rõ ràng nhất. Bài kiểm tra của cô đã bước vào giai đoạn thực hành.
