Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 81 : Trò Chơi Ngầm



Chương 85: Trò Chơi Ngầm

Sân khấu công cộng càng lớn, trò chơi của họ càng trở nên táo bạo. Sự phấn khích không chỉ đến từ hành vi tình dục, mà còn đến từ sự nguy hiểm của việc bị phát hiện. Cả ngày hôm đó, họ đã chơi trò chơi hai mặt của mình ở một đẳng cấp hoàn toàn mới.

Tại khu vui chơi dưới nước, bề nổi là một trận bóng nước 8 người vui vẻ, đầy ắp tiếng cười. Nhưng dưới làn nước trong xanh, một thế giới khác đang tồn tại. Tùng, với sức mạnh của mình, luôn bơi ngay sát phía sau Ngân. Tay gã không hề “ngoan”. Trong lúc mọi người đang tranh cướp bóng, một tay gã liên tục bóp nặn cặp mông căng tròn của cô, những ngón tay thô ráp của gã luồn vào khe mông, cọ xát một cách đầy khiêu khích. Ngân phải cắn chặt môi để không rên lên, mặt cô đỏ bừng, nhưng cô nói với mọi người là do mệt. Minh thì như một con cá kình. Gã liên tục lặn xuống dưới, và thỉnh thoảng lại “vô tình” trồi lên ngay giữa hai chân Ngân, đầu gã cọ mạnh vào lồn cô qua lớp đồ bơi mỏng manh.

Trên bờ cát, trong khi cả nhóm nằm nghỉ dưới một chiếc dù lớn, vở kịch vẫn tiếp tục. Bề nổi, Ngân đang nằm sấp, chăm chú đọc một cuốn sách. Nhưng bề chìm, cô là đối tượng của một cuộc săn ảnh. Quân, trong vai một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, đang chụp ảnh cho mọi người. Nhưng ống kính của hắn, sau vài tấm ảnh chụp chung, chủ yếu chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất. Một tiếng “ting” vang lên trong group chat.

Hắn vừa gửi vào một tấm ảnh vừa chụp. Một tấm ảnh “nghệ thuật” đen trắng, chụp cận cảnh từ phía sau, lấy nét vào khe mông lấp ló sau chiếc quần bơi màu tối của Ngân. Cát vẫn còn dính trên da cô, tạo ra một sự tương phản đầy kết cấu. Caption của tấm ảnh: “Bức tranh ‘Vực sâu của sự mời gọi’.”

Minh, đang giả vờ ngủ, khẽ mở mắt xem điện thoại. Gã trả lời ngay lập tức: “Vãi lồn nghệ sĩ! Chụp thế này thì thằng nào chịu nổi! Em muốn vùi mặt vào cái vực sâu đó ngay lập tức!”

Đến màn trượt cát ở Đồi Cát Bay, trò chơi của họ đạt đến đỉnh điểm của sự táo bạo. Tùng và Ngân trượt chung một ván. Khi ván trượt đang lao xuống từ con dốc cao nhất, Tùng cố tình làm ván trượt mất thăng bằng. Cả hai cùng ngã nhào, lăn nhiều vòng trên nền cát nóng. Trong lúc hỗn loạn đó, khi cơ thể họ quấn lấy nhau, không ai để ý rằng Tùng đã đè lên người cô, hôn cô một nụ hôn sâu và thô bạo, tay không quên bóp mạnh một bên vú qua lớp áo. Khi họ đứng dậy, người đầy cát, cả hai cùng cười lớn như thể đó chỉ là một tai nạn vui vẻ. Những người bạn kia cũng chỉ cười, không một chút nghi ngờ.

Sự táo bạo của họ ngày càng tăng. Việc “làm tình” ngay trước mắt người khác mà không bị phát hiện, việc trao đổi những tín hiệu bí mật giữa một đám đông, việc biến những hoạt động công cộng thành một màn dạo đầu kéo dài… tất cả mang lại một sự phấn khích còn lớn hơn cả chính hành động tình dục. Họ không chỉ nghiện tình dục. Họ nghiện sự nguy hiểm. Họ nghiện vở kịch của chính mình.

Bữa tối diễn ra tại một nhà hàng sang trọng, một sự thay đổi so với không khí bình dân, ồn ào của quán nhậu hôm trước. Mọi người đã thấm mệt sau một ngày hoạt động ngoài trời, nhưng không khí vẫn rất vui vẻ. Bia và rượu vang vẫn được rót đều.

Giữa lúc câu chuyện đang rôm rả, một người bạn nam trong nhóm địa phương, sau khi đã ngà ngà say, đưa ra một lời đề nghị.

“Ăn xong mình đi club quẩy xuyên đêm đi mọi người!” anh ta nói lớn, giọng đầy hào hứng. “Em biết một quán mới mở, nhạc hay, gái xinh bao la! Đảm bảo vui tới bến!”

Lời đề nghị đó, đối với bất kỳ nhóm bạn trẻ nào, đều hết sức bình thường. Nhưng đối với bộ lạc, nó là một quả bom. “Gái xinh bao la.” Cụm từ đó treo lơ lửng trong không khí.

Một sự im lặng kỳ lạ diễn ra. Minh, Tùng, và Quân, ba người đàn ông của bộ lạc, không ai trả lời. Họ không nhìn người bạn vừa đề nghị. Gần như cùng một lúc, theo một phản xạ đã được huấn luyện, cả ba cùng quay sang nhìn Ngân.

Ánh mắt của họ không phải để hỏi ý kiến theo kiểu “Chị có muốn đi không?”. Đó là một sự trình báo. Một sự chờ đợi mệnh lệnh. Ánh mắt của những con sói con nhìn về con sói đầu đàn. Quyết định của cô là quyết định của cả bầy. Họ sẽ không đi nếu cô không cho phép.

Sự đồng bộ gần như tuyệt đối và đầy vô thức đó không thoát khỏi sự chú ý của một cô bạn gái tinh ý ngồi đối diện.

“Hay thật,” cô cười lớn, giọng đầy vẻ trêu chọc. “Ba ông tướng này cái gì cũng phải nhìn chị Ngân quyết định hết à? Chị Ngân đúng là có uy thật đấy.”

Ngân chỉ cười trừ, một nụ cười xã giao hoàn hảo. “Đâu có em. Các em nó tôn trọng chị cả thôi.”

Nhưng bên trong cô, một ý nghĩ khác đang hình thành. Lời nói của cô bạn kia, dù chỉ là một câu đùa, lại chạm đúng vào sự thật. Uy quyền của cô. Giao ước của họ. Và lời đề nghị kia, với cụm từ “gái xinh bao la”, không phải là một sự đe dọa. Nó là một cơ hội. Một bài kiểm tra hoàn hảo.

“Gái xinh à?” cô nghĩ thầm, một nụ cười kín đáo hiện trên môi. “Được. Rất được. Đã đến lúc phải kiểm tra lại sức mạnh của sợi dây xích vô hình này rồi.”

Cô nhìn ba người đàn ông của mình, những kẻ vẫn đang chờ đợi phán quyết của cô. “Để xem ‘giao ước’ của chúng ta có đủ mạnh không. Để xem khi không có chị ở bên, các em có còn là ‘bộ lạc’ của chị không. Hay các em cũng chỉ là những gã đàn ông tầm thường, không thể cưỡng lại những cám dỗ rẻ tiền.”

Cô đã có kế hoạch. Vở kịch tối nay sẽ có một bước ngoặt bất ngờ. Và cô sẽ là đạo diễn duy nhất.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...