Mê Cung Của Con Nai
Chương 80 : Bữa Sáng Của “Gia Đình”
Chương 83: Bữa Sáng Của “Gia Đình”
Nhà hàng của resort là một không gian mở, lộng gió, nhìn thẳng ra bãi biển xanh ngắt. Cả bốn người chọn một bàn lớn ở ngoài trời, dưới một mái hiên che nắng. Họ vừa mới tắm rửa sạch sẽ, mặc những bộ quần áo thoải mái, trông tươi tắn nhưng vẫn không giấu được nét uể oải sau một đêm và một buổi sáng hoạt động hết công suất. Không khí giữa họ cực kỳ thoải mái, vui vẻ, không một chút ngượng ngùng nào về những chuyện vừa xảy ra.
Ngân, trong một chiếc váy maxi trắng mỏng, tóc búi cao gọn gàng, trông rạng rỡ và thanh lịch. Cô đang vừa ăn phần salad của mình, vừa lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại mỉm cười một mình. Ba người đàn ông kia thì đang ăn như những con thú bị bỏ đói. Đĩa của họ đầy ắp thịt xông khói, xúc xích và trứng ốp la. Họ vừa ăn, vừa trêu chọc nhau ầm ĩ.
Sự thân mật của họ diễn ra một cách tự nhiên. Tùng, không nói một lời, gắp một miếng trứng từ đĩa của mình và đưa thẳng đến miệng Ngân. Ngân cũng không cần nhìn lên, tự động há miệng ra ăn. Minh thì thoải mái gác chân lên chiếc ghế trống bên cạnh Quân. Đối với người ngoài, họ có thể là một nhóm bạn hơi quá thân thiết, nhưng đối với họ, đó là sự bình thường.
“Xem hai cậu ăn kìa,” Quân lên tiếng, giọng đầy vẻ châm chọc trong khi tao nhã cắt miếng bánh pancake của mình. “Như hai con lợn bỏ đói lâu ngày. Sáng nay ‘tập thể dục’ tốn sức lắm à?”
Minh, miệng đang đầy bánh mì, nói không ra hơi, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên. “Vất vả lắm anh ạ! Phải ‘cày’ trên hai ‘thửa ruộng’ cùng lúc cơ mà! May mà ‘đất’ tốt, chứ không thì ‘trâu’ cũng chết!”
Tùng, mặt hơi đỏ lên, huých mạnh vào sườn Minh. “Mày ăn đi, nói ít thôi.”
Ngân, vẫn không ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, nhưng miệng thì cười. “Kệ nó đi em. ‘Trâu’ khỏe thì phải cho ‘cày’ nhiều chứ.” Cô dừng lại một chút, rồi nói bâng quơ. “Để xem tối nay còn sức không.”
Câu nói đó khiến cả Minh và Tùng đều sặc. Ngân bật cười lớn, rồi giơ chiếc điện thoại ra cho cả ba xem. Đó là group chat Zalo riêng của họ, “Bầy Sói”.
Trên màn hình là một đoạn video ngắn, được quay từ góc của Quân đêm qua. Đoạn video ghi lại cảnh Minh và Tùng đang thực hiện màn “kẹp sandwich” hoang dã trên người Ngân. Chất lượng video không cao, hơi rung, nhưng đủ để thấy sự điên cuồng và trần trụi của cảnh tượng. Bên dưới video, Minh đã gửi một caption: “BẢO VẬT TRẤN TỘC – TUYỆT ĐỐI KHÔNG LƯU TRUYỀN RA NGOÀI”.
“Đấy!” Minh nói, giọng đầy tự hào. “Phải lưu lại những khoảnh khắc lịch sử chứ! Để sau này còn có cái mà xem lại, mà học hỏi kinh nghiệm!”
Ngân chỉ lắc đầu cười, hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận hay xấu hổ. Cô cất điện thoại đi. “Chịu thua các em. Thôi ăn nhanh đi, bạn sắp đến đón rồi.” Cô nhìn cả ba người, giọng nghiêm lại. “Nhớ nhé, ra ngoài là phải ‘ngoan’ đấy.”
Cả ba người đàn ông cùng lúc ưỡn ngực, làm mặt nghiêm túc, và đồng thanh đáp lại như những đứa trẻ vâng lời.
“Vâng ạ!”
Một sự đồng thanh đầy giả tạo và trêu chọc. Họ đã nạp lại năng lượng. Họ đã sẵn sàng để đeo lên những chiếc mặt nạ và bắt đầu vở kịch tiếp theo.
Họ gặp lại nhóm bạn địa phương ở sảnh resort. Ngay khi những người bạn Phan Thiết vui vẻ bước vào, mang theo không khí ồn ào, náo nhiệt của thế giới bên ngoài, một công tắc vô hình được bật lên.
“Hello! Hello! Sẵn sàng quẩy chưa?”
Lời chào đó là một hiệu lệnh. Và “bộ lạc” ngay lập tức thay đổi 180 độ. Màn đeo mặt nạ bắt đầu, một cách trôi chảy, hoàn hảo, không một kẽ hở.
Minh, kẻ vừa mới đây còn gác chân lên ghế và nói chuyện tục tĩu, bỗng chốc biến thành một hot boy ga lăng. Gã mỉm cười duyên dáng, nhanh nhẹn xách túi giúp các bạn nữ, miệng không ngớt những lời khen và những câu đùa hóm hỉnh. “Để anh xách cho, con gái ra đường không phải mang vác nặng.”
Tùng, “con trâu” vừa mới tham gia vào màn “kẹp sandwich” hoang dã, lại trở về với vai một cậu em trai hiền lành, ít nói. Gã chỉ đứng sau lưng Ngân, thỉnh thoảng lại cười một cách ngượng ngùng khi có ai đó trêu chọc. Vẻ cơ bắp cuồn cuộn của gã giờ đây không còn là sự đe dọa, mà là sự bảo vệ đáng tin cậy.
Quân, “nhà phân tích” bệnh hoạn, người vừa mới bình luận về cơn cực khoái của Ngân như một đề tài khoa học, lại khoác lên mình vẻ ngoài của một trí thức lịch lãm. Gã trở thành phát ngôn viên của nhóm, trả lời các câu hỏi về lịch trình, về Hà Nội, một cách thông minh và khéo léo.
Và Ngân, “chị đại” dâm đãng, người vừa mới bị ba người đàn ông giày vò đến mức tiểu ra không kiểm soát, lại trở về với vai một người chị cả xinh đẹp, dịu dàng và thanh lịch. Chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc búi cao, nụ cười nhẹ nhàng, tất cả đều toát lên một vẻ sang trọng, khó với tới.
Vở kịch của họ được diễn một cách hoàn hảo. Những người bạn địa phương hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi.
“Chị Ngân xinh quá! Nhìn chị cứ như diễn viên ấy,” một cô bạn nữ thốt lên đầy ngưỡng mộ.
Ngân chỉ cười dịu dàng. “Em quá khen. Em cũng xinh lắm.”
Một người bạn nam khác vỗ vai Tùng. “Ông em trông đô con thế! Chắc bảo vệ chị Ngân kỹ lắm nhỉ?”
Tùng, trong vai cậu em trai hiền lành, chỉ cười. “Dạ, đó là nhiệm vụ của em ạ.” Câu trả lời đó hoàn toàn là sự thật, nhưng ý nghĩa của nó trong hai thế giới thì khác nhau một trời một vực.
Quân đứng bên cạnh, quan sát tất cả. Một phần trong gã vẫn là nhà phân tích. “Thú vị,” gã nghĩ thầm. “Khả năng chuyển đổi trạng thái của chúng ta thật đáng kinh ngạc. Một cơ chế phòng vệ xã hội hoàn hảo.”
Họ cùng nhau lên xe, bắt đầu một ngày vui chơi mới ở các bãi biển và khu du lịch. Vở kịch đã bắt đầu lại một cách trôi chảy, không một ai nghi ngờ. Thế giới bên ngoài chỉ thấy một nhóm bạn thân hoàn hảo, một tình bạn đáng ngưỡng mộ. Họ không hề biết rằng, bên dưới lớp mặt nạ đó, là một bầy thú đang âm thầm trao đổi những tín hiệu của riêng chúng.
