Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 8 : Người Hùng



Chương 7: Người Hùng

Một cung đường trekking hiểm trở ở Hà Giang, nơi nắng gắt như thiêu đốt, không khí loãng và dốc đá cheo leo, bụi đỏ bám đầy giày. Tiếng gió rít qua những vách đá, tiếng lá cây xào xạc khô khốc. Đây là một môi trường khắc nghiệt, nơi sự yếu đuối bị phơi bày và sức mạnh thể chất là vua.

Ngân, dù mặc đồ trekking chuyên nghiệp, vẫn trông hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh hoang dã. Gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, những tiếng “hức…” nhỏ thoát ra từ cổ họng. Cô liên tục phải dừng lại, tay vịn vào vách đá, ánh mắt có chút hoang mang. Cô là một bông hoa mỏng manh bị ném vào hoang dã, và cô biết mình cần một người hùng. Mục tiêu của cô là thể hiện sự yếu đuối một cách chân thật nhất để người hùng phải ra tay.

Tùng, hoàn toàn trái ngược. Hắn như một con sơn dương, di chuyển nhẹ nhàng và vững chãi trên những dốc đá, tiếng bước chân dứt khoát, đều đặn. Làn da rám nắng đẫm mồ hôi, những thớ cơ trên bắp tay và bắp chân nổi lên cuồn cuộn dưới lớp áo phông mỏng. Hắn là hiện thân của sức mạnh nguyên thủy, và mục tiêu của hắn là khẳng định vai trò đầu đàn, bảo vệ thành viên yếu nhất trong nhóm. Sự mong manh của Ngân là sân khấu hoàn hảo cho bản năng anh hùng của hắn.

Ngân bắt đầu tụt lại phía sau. Cô ngồi thụp xuống một tảng đá, giả vờ xem lại dây giày nhưng thực chất là để thở, để lấy lại sức, tiếng thở dốc nặng nhọc. Tùng là người đầu tiên nhận ra. Hắn không nói gì với cả nhóm, chỉ lẳng lặng đi chậm lại, rồi quay ngược lại chỗ cô, tiếng bước chân hắn nhẹ như mèo vờn.

“Chị ổn không? Mặt tái hết rồi kìa. Đưa ba lô đây em xách hộ cho.” Giọng hắn trầm, đầy lo lắng, hơi thở đều đều, mạnh mẽ.

Phía trước là một con suối cạn nhưng lòng suối đầy đá tảng rêu phong trơn trượt. Tiếng nước suối chảy róc rách, như một lời thì thầm của thiên nhiên. Mọi người đang cẩn thận nhảy qua, tiếng chân dẫm trên đá lạo xạo. Tùng không cho Ngân cơ hội để thử. Hắn bước tới trước mặt cô, không nói một lời, ánh mắt kiên định, cúi xuống, một tiếng “hừm” nhỏ thoát ra từ cổ họng khi cơ bắp hắn căng lên, như một tiếng gầm gừ của con thú. Một tay luồn dưới khoeo chân, một tay vòng qua lưng, và nhấc bổng cô lên một cách nhẹ nhàng như nhấc một món đồ chơi, nhưng đầy sức mạnh chiếm hữu. Tiếng vải sột soạt nhẹ nhàng, tiếng Ngân “a” lên một tiếng nhỏ vì bất ngờ, một tiếng kêu bị bóp nghẹt. “Ưm…”

Ngân sững sờ. Toàn bộ cơ thể mềm mại, thơm tho của cô bị áp chặt vào lồng ngực cứng như đá và đẫm mồ hôi của hắn, một sự va chạm trần trụi, đầy bản năng. Mùi cơ thể nam tính, mùi mồ hôi, mùi nắng gắt xộc thẳng vào mũi cô, một hỗn hợp của sự hoang dã và sức mạnh, khiến cô choáng váng. Cô có thể cảm nhận được từng thớ cơ của hắn đang gồng lên, rắn chắc dưới làn da, tiếng tim hắn đập thình thịch bên tai, mạnh mẽ và dứt khoát, như tiếng trống trận. Một cảm giác an toàn và bị chiếm hữu đến nghẹt thở, hơi thở cô bị nén lại, một tiếng “hức” khẽ thoát ra từ cổ họng, như một lời thừa nhận.  Hắn dễ dàng bế cô qua suối, tiếng nước bắn tung tóe nhẹ nhàng, những giọt nước lạnh bắn vào da thịt nóng bỏng của cô, tạo ra sự tương phản kích thích, khiến cô khẽ rùng mình. Tiếng da thịt cọ xát nhẹ nhàng khi hắn đặt cô xuống, một dư âm của sự gần gũi.

Ngân vẫn còn hơi choáng váng, không chỉ vì hành động bất ngờ mà còn vì sự gần gũi mãnh liệt, một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô nhìn hắn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, pha lẫn một chút bối rối và khao khát, như một lời mời gọi không lời. “Cảm ơn em… Em khỏe thật đấy.” Giọng cô khẽ khàng, có chút cảm kích, hơi thở vẫn còn gấp gáp, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi hắn. “Tùng… em nó tuyệt quá…”

Tùng chỉ gật đầu, tai hơi đỏ lên, một dấu hiệu của sự ngượng ngùng nhưng cũng là sự thỏa mãn, một nụ cười ẩn hiện trên môi. Hắn đã tự nguyện nhận lấy vai trò người bảo vệ cho cô, và cô đã chấp nhận, một sự chấp nhận không lời, đầy bản năng. Không khí giữa họ đã thay đổi, một sự kết nối mới đã được thiết lập, mạnh mẽ hơn, bản năng hơn, một bí mật chung chỉ hai người biết.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...