Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 77 : Bản Năng Thức Tỉnh



Chương 77: Bản Năng Thức Tỉnh

Ý thức của Ngân quay trở lại không phải bằng một cú giật mình, mà như một người chết đuối từ từ trồi lên từ đáy biển. Âm thanh đầu tiên cô nghe được là tiếng thở. Ba nhịp thở khác nhau. Một sâu và nặng nhọc của Tùng. Một khẽ khàng, gần như không nghe thấy của Quân. Và một tiếng ngáy nhỏ, hài hước của Minh.

Cô mở mắt. Trần nhà. Ánh sáng xám bạc của bình minh len lỏi qua khe cửa, chiếu lên một cảnh tượng của sự hủy diệt. Quần áo vứt bừa bãi. Vỏ chai bia lăn lóc. Và mùi hương. Một hỗn hợp đặc quánh của mồ hôi chua gắt, mùi tanh nồng của tinh dịch đã khô, và mùi khai ngai ngái của nước tiểu. Mùi của một đêm hoang dại đến tàn khốc.

Cô không cử động. Cô chỉ nằm đó, cảm nhận. Cảm nhận sự dính nhớp trên da, trên ga giường. Cảm nhận cơ thể mình ê ẩm, đau nhức một cách ngọt ngào. Cảm nhận sức nặng của cánh tay Tùng vẫn đang vắt qua eo mình, và cái đầu của Minh đang gối lên bụng mình. Cô là trung tâm của bãi chiến trường này.

Không có sự xấu hổ. Không có sự ghê tởm. Chỉ có một sự trống rỗng tuyệt đối. Một sự tĩnh lặng của tàn tro sau khi cơn hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả. Họ đã đi đến tận cùng. Và ở phía bên kia của giới hạn, không có gì cả. Chỉ có sự thật trần trụi về bản chất của chính họ.

Một nhu cầu cơ bản trỗi dậy trong cô, mạnh hơn cả sự kiệt quệ. Nhu cầu được gột rửa. Cô cần phải làm sạch. Cô cần phải đứng dậy.

Cử động đầu tiên là một sự tra tấn. Ngân nhẹ nhàng gỡ tay Tùng ra, đẩy đầu Minh sang một bên. Mỗi thớ cơ trong người cô đều lên tiếng phản đối. Cô chống tay, cố gắng ngồi dậy. Một dòng chất lỏng ấm, đặc sệt, hỗn hợp của những gì còn sót lại từ đêm qua, chảy ra từ giữa hai chân cô, thấm xuống tấm thảm lông.

Cô đứng dậy, loạng choạng. Hai chân run rẩy, và cô cảm thấy một sự đau rát mơ hồ từ cả hai cửa ngõ đã bị giày vò. Cô phải vịn vào thành sofa để giữ thăng bằng. Cô nhìn xuống ba người đàn ông đang ngủ say, ba cơ thể trần truồng, mạnh mẽ, giờ đây trông thật hiền lành và vô hại. Một nụ cười khẽ nở trên môi cô.

Rồi cô bắt đầu cuộc hành trình ngắn nhất và cũng dài nhất đời mình: đi từ phòng khách đến phòng tắm.

Mỗi bước đi là một sự nhắc nhở. Làn da dính nhớp vì mồ hôi và tinh dịch khô cọ vào nhau. Cảm giác đau nhức ở hông, ở đùi. Cảm giác trống rỗng và hơi buốt rát ở hai cái lỗ đã bị lấp đầy đến cực hạn. Bàn chân trần của cô dẫm lên sàn gỗ lạnh lẽo, cảm giác đó thật rõ rệt, kéo cô về với thực tại.

Cô bước qua người Minh, người đang nằm dang tay chân như một đứa trẻ. Cô lách qua Tùng, tấm lưng rộng của hắn chiếm gần hết lối đi. Cô đi vòng qua Quân, người duy nhất nằm ngay ngắn, dù trong giấc ngủ vẫn toát ra một vẻ trật tự.

Cuối cùng, cô cũng đến được cánh cửa phòng tắm. Cô vặn tay nắm cửa, một hành động đơn giản nhưng hôm nay lại tốn nhiều sức lực đến vậy. Cô bước vào, và đóng cánh cửa lại sau lưng. Tiếng “cạch” nhẹ nhàng của chốt cửa như một tiếng thở phào, ngăn cách cô khỏi bãi chiến trường, để cô một mình đối diện với tàn tích trên chính cơ thể mình.

Phòng tắm rộng và lạnh. Ngân không bật đèn, chỉ để ánh sáng bình minh yếu ớt từ cửa sổ thông gió hắt vào. Cô đứng trước tấm gương lớn, tấm gương đã chứng kiến cô trang điểm, thay đồ, và giờ đây, nó chứng kiến một con người khác.

Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Một cơ thể của sự tàn phá. Mái tóc rối bù, bết lại vì mồ hôi. Da thịt lấm tấm những vệt đỏ, những dấu tay, và có lẽ cả những vết cắn yêu. Trên bụng và ngực, những vệt tinh dịch đã khô lại, tạo thành một lớp màng mờ, căng bóng. Và giữa hai chân, một sự hỗn độn của chất dịch và lông lá dính bết vào nhau.

Cô không cảm thấy xấu hổ. Cô không cảm thấy ghê tởm. Chỉ có một sự tò mò lạ lùng, như một nhà khoa học đang quan sát một hiện tượng. Cô đưa tay lên, chạm vào vết bầm tím nhỏ trên vai. Ký ức về tiếng gầm của Tùng hiện về. Cô chạm vào vệt son bị lem quanh miệng. Ký ức về nụ hôn của Minh hiện về. Cô chạm vào cổ, nơi Quân đã từng thúc sâu. Ký ức về cảm giác ngạt thở ngọt ngào đó hiện về.

Cô ngồi xuống bệ toilet lạnh lẽo, hai chân dạng ra. Và đó là lúc cô cảm nhận nó một cách rõ ràng nhất. Sự giãn ra. Cả hai cái lỗ của cô, chúng không còn khép chặt như bình thường. Chúng như hai cái miệng nhỏ, mệt mỏi hé mở sau một bữa tiệc no nê. Cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng một cách rõ rệt, một cảm giác trống rỗng nhưng lại mang theo ký ức về sự lấp đầy đến cực hạn. Chúng là bằng chứng hữu hình nhất, trần trụi nhất cho những gì đã xảy ra. Chúng là tàn tích của cơn bão.

Ngân bước vào buồng tắm kính, vặn vòi sen. Dòng nước ấm nóng xối lên cơ thể, gột rửa đi lớp mồ hôi, tinh dịch và cả sự mệt mỏi. Cô đứng yên, để nước chảy từ trên đỉnh đầu xuống, cuốn trôi đi mọi dấu vết của đêm qua.

Cô bắt đầu kỳ cọ cơ thể mình, không phải một cách vội vã, mà là một cách chậm rãi, gần như là trân trọng. Cô làm sạch từng vết hằn, từng dấu hôn. Khi dòng nước chảy đến giữa hai chân, cô dùng tay để làm sạch.

Những ngón tay của cô chạm vào cửa mình, vẫn còn hơi sưng và nhạy cảm. Cô đưa một ngón tay vào bên trong, một cách thăm dò. Nó lọt vào dễ dàng. Cái hang nhỏ của cô, sau khi phải chứa chấp hai cây cu cùng lúc, đã trở nên rộng rãi một cách đáng kinh ngạc. Cô có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của những thớ cơ bên trong.

Rồi cô di chuyển ra phía sau, đến cửa hậu. Nó cũng vậy. Vẫn còn cảm giác hơi buốt, và các cơ vòng dường như đã mất đi sự đàn hồi thường ngày. Chúng là những chiến binh đã chiến đấu quá sức.

Nhưng rồi, khi cô vẫn đang làm sạch, một điều bất ngờ xảy ra. Cô cảm nhận được một sự thay đổi. Rất nhỏ, nhưng rõ rệt.

Cơ âm đạo của cô, như có một ý chí riêng, khẽ co lại một cái. Một sự co thắt nhẹ nhàng, tự nhiên, không phải do cô điều khiển. Rồi đến cơ vòng hậu môn, nó cũng khẽ siết lại. Chúng không đóng chặt. Chúng chỉ như đang tự mình thực hiện một bài tập vật lý trị liệu, đang từ từ tìm lại hình dạng ban đầu.

Ngân sững lại, tay vẫn ở giữa hai chân. Cô cảm nhận chúng. Sự co thắt nhẹ nhàng, rồi lại thả lỏng. Lặp đi lặp lại. Như thể chúng đang thở. Như thể chúng đang tự chữa lành. Chúng không phải là những cái lỗ vô tri bị nong rộng. Chúng là những cơ quan sống, đang tự mình hồi phục, đang tự mình chuẩn bị. Sự giãn ra không phải là vĩnh viễn. Nó chỉ là một trạng thái tạm thời. Và sự khép lại tự nhiên này, nó không phải là một sự từ chối. Nó là một lời hứa hẹn.

Ngân tắt vòi sen, bước ra ngoài và quấn một chiếc khăn bông quanh người. Cô nhìn vào hình ảnh của mình trong tấm gương đã mờ đi vì hơi nước. Cô không còn thấy một bãi chiến trường. Cô thấy một cơ thể đang tự tái tạo.

Sự co lại tự nhiên của hai cửa ngõ đó không phải là một dấu hiệu của sự khép lại, của sự từ chối. Nó là một sự chuẩn bị. Nó là một lời khẳng định. Cơ thể cô không bị hủy hoại. Nó chỉ đang thích nghi.

Một sự thật chợt lóe lên trong đầu Ngân. Cái cảm giác trống rỗng sau cơn bão không phải là sự trống rỗng của tâm hồn. Nó là sự trống rỗng vật lý. Cơ thể cô, sau khi đã quen với cảm giác được lấp đầy đến cực hạn, giờ đây đang cảm thấy “thiếu”. Sự co lại đó không phải là để trở về trạng thái bình thường. Nó là một bài tập, một sự rèn luyện để lần sau có thể chứa chấp được nhiều hơn, để có thể giãn ra dễ dàng hơn, và để có thể siết lại mạnh mẽ hơn.

Bản năng của cơ thể cô đã thức dậy. Nó không còn là một công cụ thụ động để cô tìm kiếm khoái lạc hay quyền lực. Nó đã có ý chí của riêng mình. Một ý chí nguyên thủy. Nó khao khát được lấp đầy. Nó khao khát được thử thách. Nó khao khát được đẩy đến giới hạn.

Đêm qua không phải là một sự hủy diệt. Nó là một sự khai sinh. Sự khai sinh của một con thú mới, không phải con thú trong tâm trí, mà là con thú của chính da thịt này.

Cô lau khô tấm gương, nhìn thẳng vào mắt mình trong đó. Ánh mắt không còn là sự tò mò của nhà khoa học, cũng không phải sự trống rỗng của tàn tro. Nó là một ánh mắt mới, một ánh mắt của sự thấu hiểu và một sự nguy hiểm tiềm tàng. Một nụ cười chậm rãi nở trên môi cô. Trò chơi giờ đây không còn chỉ do cô điều khiển nữa. Cô còn phải chơi với một đối thủ mới, một đồng minh mới: chính cơ thể của mình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...