Mê Cung Của Con Nai
Chương 76 : Giao Hưởng Của Bầy Đàn
Chương 75: Giao Hưởng Của Bầy Đàn
Góc nhìn bây giờ không còn thuộc về một cá nhân nào. Nó là của cả bầy đàn. Họ đã vượt qua sự cạnh tranh, vượt qua ham muốn cá nhân. Giờ đây, họ là một cỗ máy, một thực thể duy nhất được vận hành bởi một mục đích chung: đẩy Ngân và chính họ đến một đỉnh cao của sự hủy diệt và tái sinh, một nơi mà họ chưa từng biết tới.
Họ không cần ra lệnh cho nhau nữa. Họ giao tiếp với nhau qua chính cơ thể của Ngân. Cơ thể cô là một bản nhạc, và họ là những nhạc công đang cùng nhau chơi một bản giao hưởng. Khi Quân thúc sâu vào miệng, khiến cô hơi nghẹt thở, Tùng và Minh sẽ tự động hơi chậm lại để cô có thể lấy hơi. Khi Tùng, với sức mạnh của mình, đâm một cú trời giáng vào lỗ đít, Minh sẽ thúc nhanh và nông hơn vào lồn để tạo ra một sự tương phản cảm giác, một cú sốc khoái lạc. Họ cảm nhận được nhịp điệu của nhau qua từng cơn co giật, từng tiếng rên của cô.
Trên bức tường đối diện là một tấm gương lớn, phản chiếu lại toàn bộ cảnh tượng. Một cảnh tượng vừa đẹp đẽ một cách bệnh hoạn, vừa kinh hoàng một cách nguyên thủy. Cơ thể trắng nõn của Ngân như một cây đàn vĩ cầm đang bị ba nghệ sĩ điên cuồng chơi. Cặp vú của cô, không còn được ai chạm tới, nảy lên một cách tự do theo từng nhịp thúc, hai núm vú đỏ ửng cương cứng. Cặp mông của cô bị kẹp giữa Tùng và Minh, liên tục biến dạng, bị bóp méo bởi những cú ra vào không ngừng nghỉ. Ba cây dương vật, ba màu sắc, ba kích cỡ, cùng nhau hoạt động trên một cơ thể duy nhất.
Cuộc đối thoại của họ bây giờ không còn là những lời tục tĩu. Nó là sự giao tiếp của một đội bóng đang trong những giây cuối cùng của một trận chung kết.
“Sắp rồi!” Minh hét lên, giọng đầy phấn khích. “Chị ấy sắp ra rồi! Nhìn cơ bụng chị ấy co giật kìa!”
“Giữ nhịp đi!” Tùng gầm gừ, mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng. “Cùng lúc! Đẩy chị ấy qua luôn!”
Quân, người có tầm nhìn bao quát nhất, người cảm nhận được từng rung động nhỏ nhất, đã trở thành nhạc trưởng, thành huấn luyện viên. Gã rút dương vật ra khỏi miệng Ngân một chút để có thể nói rõ.
“Tập trung vào điểm G, Minh!” gã ra lệnh, giọng nói bị bóp nghẹt nhưng đầy quyền lực. “Tùng, sâu hơn nữa! Dùng sức mạnh của mày đi! Cùng lúc! Bây giờ!”
Theo lệnh của nhạc trưởng, cả hai con thú kia cùng gầm lên. Họ cùng nhau tăng tốc, một nỗ lực cuối cùng, một bản hợp xướng của những cú thúc điên cuồng, không còn giữ lại chút sức lực nào. Bản giao hưởng của sự tan rã đang được đẩy đến cao trào cuối cùng, đến nốt cao nhất, chói tai nhất. Một sự im lặng ngắn ngủi trước khi tất cả vỡ òa.
Sự tấn công tổng lực, đồng bộ từ cả ba phía đã đẩy hệ thần kinh của Ngân vượt qua ngưỡng chịu đựng. Nó không còn là khoái cảm nữa. Nó là một sự quá tải, một cơn chập điện toàn diện.
Cô gào lên một tiếng cuối cùng, một tiếng thét không còn là của con người. Nó là tiếng rít của một cỗ máy đang nổ tung. Toàn bộ cơ thể cô co giật dữ dội, lưng ưỡn cong lên thành một hình cung không tưởng. Mắt cô trợn trắng, không còn nhìn thấy gì nữa.
Và rồi, điều không tưởng đã xảy ra. Điều cấm kỵ cuối cùng đã bị phá vỡ.
Trong cơn co giật tột độ, cơ vòng của cô hoàn toàn mất kiểm soát. Bàng quang của cô, bị chèn ép đến cực hạn, đã đầu hàng. Một dòng nước tiểu nóng hổi, trong vắt, phun mạnh ra từ lỗ lồn đang bị chiếm đóng của cô, bắn lên khắp bụng và ngực Tùng, người đang ở ngay đó.
Cảnh tượng đó, cùng với mùi khai nồng đột ngột và sự co thắt điên cuồng của cả lồn và đít Ngân, là một cú sốc thị giác, khứu giác và cảm giác quá lớn đối với cả ba người đàn ông. Nó là một tín hiệu nguyên thủy, một lá cờ trắng của sự đầu hàng tuyệt đối. Nó phá vỡ mọi sự kiểm soát cuối cùng của họ.
Gần như cùng một lúc, cả ba cùng gầm lên như những con thú bị thương.
Quân, người đã đưa dương vật trở lại miệng Ngân, bắn thẳng một dòng tinh dịch nóng hổi vào sâu trong cổ họng cô. Minh, ở cửa trước, cũng gầm lên, thúc một cú cuối cùng và phun trào. Tùng, ở cửa sau, cũng không thể kìm nén được nữa, gầm lên và giải phóng toàn bộ sức lực của mình. Một lượng tinh dịch khổng lồ, của cả ba người, từ ba nguồn khác nhau, cùng lúc được bơm vào cơ thể Ngân.
Ngay sau khi xuất tinh, như thể có ai đó vừa cắt đứt mọi sợi dây điều khiển, cả ba cùng lúc đổ gục. Sức lực của họ đã bị rút cạn đến giọt cuối cùng. Quân lảo đảo rút ra khỏi miệng Ngân, ngã vật ra sàn. Tùng và Minh cũng trượt ra khỏi người cô, nằm sõng soài trên tấm thảm, thở hổn hển.
Bốn cơ thể nằm la liệt, bất động, không còn một chút sức lực. Bản giao hưởng đã kết thúc bằng một nốt cao chói tai, một sự vỡ òa của mọi giới hạn, và theo sau đó, là một sự im lặng tuyệt đối.
Một lúc lâu sau, Minh là người đầu tiên lên tiếng, giọng khàn đặc.
“Mẹ kiếp… tao chưa bao giờ… làm tình đồng đội như này… Phê thật…”
Tùng, nằm bên cạnh, chỉ có thể gật đầu. “Quân… anh đúng là bộ não của bọn em.”
Quân không trả lời, hắn chỉ thở. Hắn nhìn Ngân, người đang nằm giữa bãi chiến trường, mắt nhắm nghiền, một nụ cười mãn nguyện trên môi.
“Chị…” Tùng khẽ gọi. “Chị ổn không?”
Ngân từ từ mở mắt, nhìn cả ba người họ, ánh mắt đầy vẻ trìu mến.
“Ổn,” cô thì thầm. “Chưa bao giờ ổn hơn. Cảm ơn các em… bộ lạc của chị.”
Phòng khách villa giờ là một bãi chiến trường đúng nghĩa. Một sự im lặng của kiệt quệ tuyệt đối bao trùm lên tất cả. Không khí đặc quánh, một hỗn hợp của mùi mồ hôi nồng nặc, mùi tinh dịch tanh nồng, và mùi khai của nước tiểu. Bản giao hưởng đã kết thúc, và đây là những gì còn sót lại.
Ngân nằm ngửa trên chiếc sofa, hai chân vẫn dạng ra một cách hờ hững. Bụng và ngực cô dính bết một lớp hỗn hợp của mồ hôi và tinh dịch đã bắt đầu khô lại. Giữa hai chân cô là một vũng hỗn độn của tinh dịch và nước tiểu, đã chảy tràn ra cả tấm nệm da màu kem, tạo thành một vệt ố sẫm màu. Cô không còn là nữ hoàng, không còn là chị đại. Cô chỉ là một cơ thể đã bị rút cạn.
Ba người đàn ông cũng không khá hơn. Họ nằm xung quanh cô, trần truồng và bất động. Người Tùng ướt sũng nước tiểu của Ngân, thứ chất lỏng đó đã khô lại trên ngực và bụng gã, để lại một lớp màng mờ. Minh và Quân thì dính đầy mồ hôi và dịch của cô, tóc tai bết lại. Họ không còn là những con thú, những nghệ nhân, hay những nhà khoa học. Họ chỉ là những cái xác không hồn, những cỗ máy đã hết năng lượng.
Bản giao hưởng đã kết thúc.
