Mê Cung Của Con Nai
Chương 72 : “Đổi Ca!” – Sự Nổi Loạn Của Kẻ Trình Diễn
Chương 68: “Đổi Ca!” – Sự Nổi Loạn Của Kẻ Trình Diễn
Minh và Tùng đứng dậy, vỗ tay. Một tràng pháo tay không hề mỉa mai, mà đầy thán phục. Quân, sau khi rút ra khỏi người Ngân, chỉ nằm gục xuống bên cạnh cô, hoàn toàn kiệt sức. Gã đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
“Đỉnh! Đỉnh của chóp!” Minh thốt lên, giọng đầy vẻ kính nể. “Quân, từ hôm nay tao gọi mày là sư phụ!”
Tùng cũng vỗ vai Quân, một cái vỗ vai của sự công nhận từ một con sói đầu đàn khác. “Anh giỏi thật đấy, Quân. Em phục anh.”
Quân chỉ cười nhẹ, một nụ cười mệt mỏi. “Chỉ là áp dụng đúng phương pháp thôi.”
Không khí trong phòng lắng lại, một sự tĩnh lặng của sự tôn trọng, của một buổi học vừa kết thúc. Ngân nằm trên sofa, thở dốc, cơ thể vẫn còn run rẩy trong dư âm của cơn cực khoái hậu môn đầu tiên. Cô cảm thấy được giải thoát, nhẹ nhõm.
Nhưng sự tĩnh lặng đó không kéo dài. Sự thán phục trong mắt Minh nhanh chóng biến thành một thứ khác. Một sự sốt ruột. Một cơn ghen tị, không phải vì Ngân, mà là vì “spotlight”. Gã không thể chịu đựng cái không khí “trí tuệ”, “khoa học” này thêm một giây nào nữa. Nó không phải phong cách của gã.
Minh đột ngột phá lên cười. Một tiếng cười to, ngạo mạn, xé tan không khí tĩnh lặng và trang nghiêm. Nó như tiếng guitar điện chói tai phá ngang một bản giao hưởng thính phòng.
“Thôi thôi thôi!” gã hét lên, hai tay vung vẩy. “Hết giờ học rồi! Hết giờ của nhà khoa học rồi! Giờ là giờ của rock’n’roll! ĐỔI CA!”
Câu nói đó như một lời tuyên chiến. Trước khi Quân hay Tùng kịp phản ứng, Minh đã lao tới chiếc sofa như một con hổ đói. Gã không hề hỏi Ngân. Gã không xin phép. Gã chỉ đơn giản là “tiếp quản”.
“Hai ông xem đủ rồi nhé!” gã nói, giọng đầy vẻ tự mãn, hướng về phía Tùng và Quân. “Giờ đến lượt thằng này biểu diễn cho mà xem! Xem phong cách ‘trâu bò’ nó khác ‘nghệ nhân’ thế nào!”
Gã đẩy Quân, người vẫn còn đang mệt, sang một bên một cách không thương tiếc. Gã trèo lên sofa, quỳ giữa hai chân Ngân. Gã nhìn cô, người vẫn còn đang thở dốc, đôi mắt vẫn còn mơ màng, và nháy mắt một cái đầy tinh quái.
“Sẵn sàng cho hiệp hai chưa, Chị Nuôi?”
Ngân sững người trong một giây trước sự thay đổi đột ngột. Cô nhìn Minh, kẻ đang hừng hực khí thế trên người mình. Cô liếc nhìn Tùng và Quân đang đứng xem. Rồi, một nụ cười yếu ớt nhưng đầy thách thức hiện trên môi cô. Cô không nói gì. Cô chỉ từ từ dang rộng hai chân hơn một chút.
Đó là một lời mời. Một sự chấp nhận cuộc chơi mới.
Không khí đã thay đổi hoàn toàn. Sự tinh tế, sự chữa lành, sự phân tích… tất cả đã chết. Cơn bão của bầy thú, với sự điên cuồng và bản năng, chính thức bắt đầu.
Minh đã ở trên sân khấu. Và gã sẽ biểu diễn theo phong cách của riêng mình. Không có sự tinh tế, không có sự phân tích. Chỉ có sự điên cuồng và ham muốn trần trụi.
Gã không cần massage hay dạo đầu bằng ngón tay. Đối với gã, đó là những thủ tục rườm rà. Gã với lấy chai gel, đổ cả một đống lên dương vật đang cương cứng của mình, rồi đổ thẳng một vũng lên lỗ đít đã được “khai thông” của Ngân. Lớp gel lạnh toát khiến cô khẽ giật mình.
“Đường thông hè thoáng rồi, cần gì phải khách sáo nữa!” gã cười nói, giọng đầy vẻ tự mãn. “Vào luôn cho nóng chị ơi!”
Gã không vào từ từ. Gã không dùng trọng lực. Gã dùng sức mạnh của cơ bắp. Gã đặt đầu cu vào đúng vị trí, rồi không một lời cảnh báo, gã thúc mạnh một cái.
PHẬP!
Một tiếng động ẩm ướt, nặng nề vang lên.
“Á!” Ngân hét lên, một tiếng hét ngắn, chói tai. Cú thúc đột ngột, không báo trước của Minh khiến cô đau điếng. Toàn bộ cơ thể cô căng cứng lại. Nhưng cơn đau đó chỉ kéo dài một giây. Ngay sau đó, nó bị thay thế bởi một cảm giác căng tức đến cực hạn, một sự xâm chiếm thô bạo mang theo một sự phấn khích mãnh liệt đến kỳ lạ.
Nếu Quân là một điệu valse chậm rãi, thì Minh là một cú headbanging điên cuồng trong một buổi nhạc rock. Nhịp điệu của gã nhanh, mạnh, dồn dập, không theo một quy luật nào. Gã thúc vào thật sâu, rút ra gần hết, rồi lại bất ngờ đâm vào tận gốc. Cơ thể Ngân bị giật lắc dữ dội trên ghế sofa.
Hai khán giả bên dưới có những phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Tùng, người cùng trường phái “trâu bò”, cũng phải nhăn mặt. “Mẹ kiếp thằng điên!” gã lẩm bẩm. “Nhẹ thôi không rách lồn… à nhầm, rách đít chị bây giờ!”
Nhưng Quân, nhà phân tích, lại khoanh tay, quan sát với một sự hứng thú chuyên môn. “Không,” hắn nói, giọng bình tĩnh. “Không rách được. Lượng gel đủ và cơ thể cô ấy đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Cú sốc ban đầu chỉ là do sự thay đổi đột ngột về nhịp điệu. Nhìn kìa,” hắn chỉ. “Đồng tử cô ấy lại giãn ra rồi. Cô ấy đang tận hưởng sự thô bạo này.”
Quân đã đúng. Sau cơn đau ban đầu, cơ thể Ngân bắt đầu hưởng ứng. Nỗi sợ đã biến mất, giờ đây cô có thể đón nhận mọi phong cách, mọi sự đối đãi. Cô bắt đầu chổng mông cao hơn, chủ động phối hợp với những cú thúc của Minh. Tiếng rên của cô không còn là sự đau đớn, mà là sự cổ vũ.
“Đúng rồi…” cô rên rỉ, giọng nói vỡ ra vì khoái cảm. “Đồ điên… Đụ mạnh vào… Đụ nát cái lỗ đít của chị ra đi… A… sướng…”
Sự hưởng ứng của cô như một liều thuốc kích thích cực mạnh đối với Minh. Gã gầm lên một tiếng, nhịp điệu của gã càng trở nên điên cuồng hơn. Gã đã thành công trong việc biến “lãnh địa” của Quân thành sân khấu của riêng mình, một sân khấu của sự hỗn loạn và bản năng. Nhưng đối với một kẻ tham lam như Minh, chỉ một mình gã trên sân khấu là chưa đủ.
