Mê Cung Của Con Nai
Chương 71 : Điệu Valse Của Cửa Sau
Chương 66: Điệu Valse Của Cửa Sau
Góc nhìn của những khán giả, Minh và Tùng, đã được thiết lập. Họ ngồi trên sofa, im lặng, chứng kiến Quân bắt đầu “buổi học” của mình. Không khí không còn là sự thù địch, nó là sự tò mò, thán phục, và một sự căng thẳng đầy tính học thuật một cách bệnh hoạn.
Quân không vội vàng. Hắn không phải là Minh, kẻ luôn muốn phá hủy. Hắn cũng không phải là Tùng, kẻ chỉ biết dùng sức mạnh. Hắn là một nghệ nhân, và Ngân là một nhạc cụ quý giá cần được lên dây một cách cẩn thận trước khi chơi.
Hắn đặt Ngân nằm sấp trên sofa, kê một chiếc gối dưới hông để cặp mông cô chổng lên cao, hoàn toàn phơi bày. Hắn quỳ xuống phía sau, đổ một lớp gel dày ra tay, rồi bắt đầu bài học về sự thả lỏng, massage vùng thắt lưng và mông cho cô, giọng nói của hắn như một nhà thôi miên, dẫn dắt cô đi vào trạng thái tin tưởng tuyệt đối.
Khi hắn cảm thấy cơ vòng của cô đã hoàn toàn thả lỏng, hắn mới từ từ, dùng một ngón tay, rồi hai ngón tay, để nong rộng cửa hậu một cách kiên nhẫn. Ngân chỉ cảm thấy một sự căng tức nhẹ, không hề đau đớn. Nỗi sợ của cô đang dần được thay thế bằng sự tò mò.
Cuối cùng, khoảnh khắc đó cũng đến. Quân bôi một lớp gel dày lên dương vật đã cương cứng của mình, rồi đặt nó vào cửa hậu đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Hắn không thúc. Hắn dùng sức nặng của cơ thể, từ từ ấn vào.
Minh và Tùng nín thở. Mắt họ dán chặt vào điểm kết nối. Họ thấy đầu dương vật của Quân từ từ biến mất vào bên trong. Họ thấy cặp mông trắng nõn của Ngân siết lại theo bản năng, rồi từ từ thả lỏng, chấp nhận sự xâm nhập.
Khi đã vào sâu hết mức, Quân dừng lại, cho cơ thể Ngân hoàn toàn quen với sự hiện diện của hắn. Rồi hắn bắt đầu di chuyển. Rất chậm. Một điệu valse của sự xâm nhập. Hắn không thúc ra vào, hắn xoay hông, di chuyển dương vật theo một quỹ đạo tròn, massage những bức tường thịt mềm mại bên trong.
Bên trong Ngân là một thế giới cảm giác hoàn toàn mới. Ký ức về Alex là một cơn đau xé. Nhưng cảm giác này thì khác. Nó chỉ căng, một áp lực sâu và đầy đặn. Nó không giống khoái cảm từ âm đạo, không sắc nét và râm ran. Nó trầm hơn, ấm hơn, như một ngọn lửa âm ỉ đang lan tỏa từ sâu bên trong. Điệu nhảy chậm rãi của Quân đang dạy cho cơ thể cô một ngôn ngữ mới, một ngôn ngữ của sự tin tưởng và khoái lạc đến từ nơi cô từng nghĩ chỉ có nỗi đau.
Điệu valse chậm rãi vẫn tiếp diễn. Quân, trong vai một nhà thám hiểm, đang kiên nhẫn dò xét từng milimet bên trong vùng đất mới. Hắn cảm nhận được sự thả lỏng hoàn toàn của Ngân, nghe được tiếng rên khe khẽ của cô, một tiếng rên của sự hưởng thụ chứ không phải chịu đựng. Giai đoạn làm quen đã kết thúc. Giờ là lúc cho cuộc khám phá thật sự.
Trong lúc vẫn duy trì chuyển động xoay tròn thôi miên đó, hắn khẽ thay đổi góc độ của hông, đầu dương vật hơi chúc xuống, hướng về phía thành bụng của Ngân. Hắn đang tìm kiếm. Hắn biết, về mặt lý thuyết, ở đâu đó trong này, có một “công tắc”, một điểm tập trung các dây thần kinh, tương đương với điểm G của phụ nữ.
Bất chợt, Ngân giật nảy người. “A!”
Một tiếng kêu sắc lẻm, đầy ngạc nhiên. Toàn bộ cơ thể cô cứng lại. Một luồng điện cực mạnh, không giống bất cứ thứ gì cô từng cảm nhận, bắn thẳng từ một điểm sâu bên trong, xuyên qua cột sống và nổ tung trong não cô. Nó không phải là sự râm ran của hột le, cũng không phải sự thỏa mãn sâu của âm đạo. Nó là một cái gì đó khác, nguyên thủy hơn, tập trung hơn và mãnh liệt hơn gấp bội.
Quân mỉm cười. Hắn cúi xuống, thì thầm vào tai cô, giọng đầy vẻ đắc thắng của một nhà khoa học vừa có một phát kiến vĩ đại.
“Đây rồi. Tìm thấy rồi nhé.”
Quân bắt cô nằm ngửa lại, kê gối dưới hông. Hắn thực hiện lại chính xác những gì đã làm trong buổi “chữa trị”: kiên nhẫn, từ tốn, và đầy kỹ thuật. Hắn vào “cửa sau” một cách nhẹ nhàng, bắt đầu điệu valse chậm rãi của mình.
Nhưng lần này, tâm thế của Ngân đã khác. Cô không sợ hãi. Cô đang mong chờ. Cô tập trung toàn bộ ý thức của mình vào cảm giác được lấp đầy từ phía sau, đồng thời thả lỏng hoàn toàn cơ thể.
Hắn biết, để thực hiện yêu cầu của Ngân, hắn không thể chỉ tập trung vào cửa sau. Hắn dùng tay còn lại, luồn ra phía trước, tìm đến âm vật của cô và bắt đầu kích thích một cách nhịp nhàng, đồng bộ với những cú thúc ở phía sau.
Và rồi, điều kỳ diệu xảy ra.
Minh và Tùng, đang ngồi trên sofa, nheo mắt nhìn. “Có gì lạ lạ,” Tùng nói.
“Lạ gì?” Minh hỏi lại.
“Mày nhìn kỹ chỗ lồn chị ấy đi. Hình như… nó bóng hơn thì phải.”
Minh dụi mắt, rồi đứng bật dậy. “Đù! Lại gần xem! Nhanh!”
Cả hai rón rén như hai tên trộm, tiến lại sát giường, quỳ xuống sàn để có góc nhìn rõ nhất. Và họ thấy nó. Một cảnh tượng không thể tin được. Trong khi dương vật của Quân đang đều đặn ra vào ở lỗ đít, thì từ lỗ lồn của Ngân, một dòng dịch trong suốt, đặc quánh, đang từ từ rỉ ra. Nó không nhiều, nhưng nó có thật. Nó là một dòng sông nhỏ đang chảy ngược dòng với hành động chính.
“Vãi lồn!” Minh thốt lên, giọng đầy kinh ngạc. “Thằng Quân đang đụ đít… mà lồn chị ấy chảy nước kìa! Chuyện lạ có thật!”
Tùng không nói được lời nào, chỉ há hốc mồm, mắt dán chặt vào hiện tượng phi lý trước mắt. Hắn có thể nghe thấy tiếng rên của Ngân ngày một to hơn, một tiếng rên của sự khoái lạc kép, đến từ cả hai cửa ngõ cùng lúc.
Quân, cảm nhận được sự hưởng ứng của Ngân và nghe thấy lời bình luận của hai người kia, mỉm cười. Thí nghiệm của hắn đang thành công ngoài mong đợi. Nhưng hắn cũng cảm thấy lý trí của mình đang bắt đầu lung lay trước cảnh tượng quá mức dâm đãng và kích thích này.
Dòng sông nhỏ của Ngân, được kích thích từ cả hai phía, nhanh chóng biến thành một cơn lũ. Dâm dịch của cô tuôn ra không ngừng, chảy thành vệt dài trên ga giường. Cảnh tượng đó, đối với Quân, còn kích thích hơn bất kỳ lời nói tục tĩu nào.
Ngân, cảm nhận được cơ thể mình đang phản bội lại mọi định luật vật lý, cũng trở nên điên cuồng. Cô không còn nằm im. Cô chổng mông cao hơn, lắc lư theo từng cú thúc, rên rỉ những lời khiêu khích.
“Thấy chưa, nghệ nhân? Em đã nói mà! Đụ đít em đi! Đụ mạnh vào! Đụ cho nước lồn em chảy thành sông luôn đi!”
Những lời nói của Ngân, cùng với cảnh tượng và những lời bình luận từ hai khán giả, là giọt nước cuối cùng. Lý trí của Quân sụp đổ.
Hắn gầm lên, một tiếng gầm của con thú đã phá lồng. Điệu valse biến mất. Hắn nắm lấy hai bên hông Ngân, nhấc nhẹ lên, rồi bắt đầu một cơn bão. Những cú thúc nhanh, mạnh, sâu và đầy bạo lực, mỗi lần đều đâm đến tận cùng, làm cho cả người Ngân nảy lên trên giường.
“ĐÚNG RỒI! NÓ ĐIÊN RỒI!” Minh gào lên, tay đập thình thịch xuống sàn. “SƯ PHỤ THÀNH THÚ RỒI! ĐỤ NÁT CÁI LỖ ĐÍT CỦA CHỊ ĐẠI ĐI!”
Tùng, mắt đỏ ngầu, cũng không còn giữ được bình tĩnh. “NHÌN NƯỚC LỒN CHỊ ẤY BẮN RA KÌA! MỖI LẦN THẰNG QUÂN NÓ THÚC LÀ NÓ LẠI BẮN RA! VÃI LỒN! ĐỤ CHO NÓ RA HẾT NƯỚC LUÔN ĐI QUÂN!”
Quân không còn nghe thấy gì nữa. Hắn chỉ thấy, chỉ cảm nhận. Hắn thấy cặp mông trắng nõn của Ngân đang bị hắn làm cho đỏ ửng. Hắn cảm nhận được cái lỗ đít của cô đang co bóp, cố gắng nuốt trọn lấy hắn. Hắn thúc, thúc và thúc, như một cỗ máy được vận hành bằng ham muốn thuần túy, mỗi cú thúc lại làm cho dòng sông khoái lạc của Ngân càng thêm dữ dội, biến chiếc giường thành một vũng lầy ướt át.
Cơn bão của Quân đã đẩy Ngân đến một giới hạn mà cô chưa bao giờ biết đến. Sự kích thích từ cửa sau quá mãnh liệt, cùng lúc đó, tâm trí cô lại bị ám ảnh bởi hình ảnh dòng nước đang không ngừng tuôn ra từ cửa trước. Sự mâu thuẫn, sự phi lý đó đã phá vỡ mọi rào cản trong cô.
“RA! EM RA! AAAAA!”
Cô gào lên, một tiếng thét xé lòng. Toàn bộ cơ thể cô cứng đờ lại, rồi co giật dữ dội. Và rồi, điều không tưởng nhất đã xảy ra. Cùng với cơn cực khoái từ hậu môn, âm đạo của cô cũng co thắt một cách điên cuồng, và một dòng nước trong vắt, nóng hổi, không phải là dâm dịch, mà là nước tiểu, phun mạnh ra. Một cơn mưa rào của khoái lạc, tưới đẫm lên ga giường, lên bụng và chân của chính Quân.
Cảnh tượng đó, cùng với mùi khai nồng đột ngột và sự co thắt điên cuồng từ cả hai phía, là cú sốc cuối cùng đối với Quân. Hắn cũng gầm lên một tiếng dài, thúc cú cuối cùng sâu nhất có thể, và bắn toàn bộ tinh dịch của mình vào sâu bên trong hậu môn cô.
Hắn đổ gục xuống, thở hổn hển, tâm trí trống rỗng. Cả người hắn, người Ngân, và cả chiếc giường giờ đây là một biển nước đúng nghĩa, một hỗn hợp của mồ hôi, gel bôi trơn, tinh dịch, và dòng nước khoái lạc của Ngân.
Minh và Tùng chết lặng. Chúng đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng điên rồ, nhưng cảnh tượng này vượt ngoài mọi sức tưởng tượng.
“Mẹ kiếp…” Minh là người đầu tiên lắp bắp lên tiếng. “Tao… tao chưa bao giờ thấy ai… bị đụ đít… mà lồn phun nước như vòi rồng thế này…”
Tùng chỉ có thể lắc đầu, giọng đầy vẻ sùng bái. “Thằng Quân… mày không phải người. Mày là thần. Còn chị Ngân… chị ấy là yêu quái.”
Quân không trả lời. Hắn chỉ nằm đó, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Ngân, và hít thở mùi hương hỗn tạp của bãi chiến trường. Hắn đã thất bại trong việc kiểm soát. Nhưng hắn đã thành công trong việc tạo ra một kiệt tác của sự hủy diệt. Và trong khoảnh khắc đó, hắn biết rằng, không một ai trong ba người họ có thể thoát khỏi sức hút của con yêu quái này.
Ngân không chịu nổi. Cô không còn rên rỉ. Cô bắt đầu la hét, một tiếng la của sự đầu hàng. Mỗi cú thúc của hắn là một lần cơ thể cô co giật. Một cơn cực khoái hoàn toàn khác lạ, một cơn cực khoái hậu môn, đang dâng lên như một cơn sóng thần. Nó không đến từ bề mặt. Nó đến từ sâu thẳm trong cơ thể, một sự co thắt dữ dội, một cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp bụng dưới, nhấn chìm toàn bộ ý thức của cô.
Cô gào lên một tiếng cuối cùng, rồi cơ thể mềm nhũn, đổ sụp xuống sofa. Toàn bộ cơ vòng của cô siết chặt lấy dương vật của Quân trong một cơn co giật cuối cùng, rồi từ từ thả lỏng. Cô bắt đầu khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào, không thể kìm nén.
Quân cảm nhận được cơn co thắt của cô. Hắn biết mình đã thành công. Hắn cũng đã đến giới hạn. Hắn thúc vài nhịp cuối cùng, rồi gầm lên một tiếng và xuất tinh sâu bên trong cô, một dòng tinh dịch nóng hổi niêm phong lại trải nghiệm chữa lành này. Sau đó, hắn từ từ rút ra, và nằm gục xuống bên cạnh, trán tựa vào lưng cô, để cô khóc.
Nước mắt của Ngân không phải là nước mắt của nỗi đau. Đó là nước mắt của sự giải thoát. Cơn cực khoái dữ dội vừa rồi đã như một liệu pháp sốc, đánh bật ra khỏi tâm trí cô ký ức kinh hoàng về Alex. Nỗi sợ hãi, sự thất bại, cảm giác dơ bẩn… tất cả đã bị cơn sóng thần khoái lạc cuốn trôi đi, trả lại cho cô một vùng đất tinh khôi, một sự thấu hiểu mới về chính cơ thể mình.
Minh và Tùng, hai khán giả, đã chứng kiến tất cả trong im lặng. Họ thấy Quân làm được điều mà Alex, với dương vật khổng lồ của hắn, đã thất bại. Họ thấy Ngân, từ chỗ sợ hãi, đã rên rỉ trong khoái lạc, và cuối cùng là khóc trong sự giải thoát. Họ không còn ghen tuông hay hiếu thắng. Họ chỉ có sự thán phục tuyệt đối.
“Thằng này…” Minh thì thầm, giọng đầy vẻ kính nể. “Nó không chỉ đụ. Nó đang chữa bệnh.”
Tùng không nói gì, chỉ gật đầu. Hắn nhìn Quân, người đang nhẹ nhàng vuốt lưng cho Ngân, với một ánh mắt hoàn toàn khác. Đó không còn là ánh mắt dành cho một tình địch, mà là cho một người anh cả, một sư phụ.
Quân không chỉ cho Ngân một cơn cực khoái. Hắn đã trả lại cho cô một phần của cơ thể mà cô đã nghĩ rằng mình đã đánh mất mãi mãi. Và trong khoảnh khắc đó, trong sự im lặng của căn phòng, “bộ lạc” của họ đã tìm thấy một sự cân bằng mới, một sự tôn trọng sâu sắc được xây dựng trên nền tảng của sự thấu hiểu và tin tưởng, trần trụi và mạnh mẽ hơn bất kỳ giao ước nào trước đây.
