Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 7 : Mùi Của Thành Phố



Chương 6: Mùi Của Thành Phố

Chuyến xe về Hà Nội ồn ào và xóc nảy. Ngân ngồi cạnh cửa sổ, giả vờ ngắm nhìn những rặng núi đang lùi dần về phía sau. Sơn ngồi cạnh cô, im lặng. Cái im lặng của hắn khác hẳn sự im lặng trong căn bungalow đêm qua. Nó không còn đặc quánh ham muốn, mà ngập ngừng và có chút gì đó van lơn. Thỉnh thoảng, vai hắn lại “vô tình” chạm vào vai cô, và cô chỉ khẽ nhích người ra, một khoảng cách nhỏ nhưng đủ để tạo thành một vực thẳm.

“Chị… có mệt không?” Hắn hỏi, giọng lí nhí.

Cô không quay lại, chỉ khẽ lắc đầu. “Không sao. Chị quen rồi.”

Hơi ấm từ bàn tay chai sần của hắn dường như vẫn còn vương lại đâu đó trên da thịt cô, nhưng nó đang nhạt dần, bị thay thế bởi cái lạnh của kính xe và mùi điều hòa nhân tạo. “Tai nạn” đã kết thúc. Giờ là lúc trở về với hiện thực. Cô không ngoảnh lại nhìn hắn lần nào nữa.

Về đến căn hộ sang trọng, lạnh lẽo của mình, Ngân ném túi xách xuống sofa và đi thẳng vào phòng tắm. Cô xả một bồn nước nóng, cho vào vài giọt tinh dầu oải hương đắt tiền rồi ngâm mình vào đó. Hơi nước nóng hổi bao bọc lấy cô, làm dịu đi những thớ cơ đang đau mỏi.

Cô nhắm mắt lại. Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cơ thể này mới lại được cảm nhận một sự thỏa mãn trần trụi đến thế? Kể từ ngày Alex về nước, cô đã tự xây cho mình một bức tường. Cô vẫn vui chơi, vẫn hẹn hò, nhưng không một ai có thể chạm vào nơi sâu nhất. Cơ thể này đã ngủ yên quá lâu.

Vậy mà thằng bé Sơn, vụng về và non nớt, lại là kẻ đã đánh thức nó. Nụ hôn có vị trà gừng, bàn tay thô ráp chai sần, và những cú thúc mạnh mẽ đầy bản năng của hắn… chúng đã phá vỡ lớp băng giá mà cô tự tạo ra. Cô không yêu hắn. Nhưng cô biết ơn hắn. Biết ơn vì đã nhắc cô nhớ rằng, bên dưới lớp vỏ bọc thanh lịch, cô vẫn là một người đàn bà với những khao khát rất đỗi nguyên thủy.

Những ngày tiếp theo, Ngân lao vào guồng quay của công việc. Những cuộc họp, những email, những con số vô hồn. Cô lại khoác lên mình tấm áo của một người phụ nữ thành đạt, độc lập. Nhưng có gì đó đã khác. Cô thấy mình hay mỉm cười một mình. Dư vị của chuyến đi Mộc Châu trở thành một bí mật ngọt ngào, một nguồn năng lượng ấm áp giúp cô vượt qua sự tẻ nhạt của tám tiếng văn phòng.

Nhưng sự thỏa mãn nào rồi cũng sẽ tan đi. Cơn ngứa ngáy muốn lên đường, muốn có những trải nghiệm mới, lại bắt đầu cựa quậy. Một buổi tối, sau khi tan làm, cô ngồi trên ban công, lướt điện thoại. Cô mở lại Zalo, lướt qua những group chat quen thuộc.

Tối thứ Sáu, cô ngồi trên sofa, lướt điện thoại. Hàng loạt nhóm chat hiện ra. Cô lướt qua những kèo cắm trại Ba Vì, leo núi Hàm Lợn. Nhạt. Quá dễ dàng, quá quen thuộc.

Và rồi mắt cô dừng lại ở một dòng thông báo in hoa trong group “Hội Leo Núi Điên Rồ”: “CHỐT KÈO CUỐI THÁNG CHINH PHỤC CUNG ĐƯỜDNG TREKKING HÀ GIANG HIỂM TRỞ NHẤT NĂM! YÊU CẦU THỂ LỰC TỐT, TINH THẦN THÉP. CÓ PORTER CHUYÊN NGHIỆP DẪN ĐOÀN.”

Hà Giang. Hiểm trở. Tinh thần thép.

Những từ đó như một liều thuốc kích thích. Cô đọc tiếp. Ai đó trong nhóm bình luận: “Có em Tùng dẫn đoàn thì yên tâm rồi. Thằng đấy nó khỏe như trâu, vác cả người còn được.”

Ngân khẽ nhếch mép. “Khỏe như trâu à?”

Một kịch bản mới bắt đầu hình thành trong đầu cô. Lần này, cô không cần một tai nạn ngọt ngào nữa. Cô cần một thử thách thật sự, một sự tương phản thật sự. Cô cần một sân khấu nơi sự yếu đuối của cô có thể được phơi bày một cách chân thật nhất, để xem “người hùng” có thật sự xuất hiện hay không.

Cô không nhắn một dòng nũng nịu nào vào nhóm. Cô chỉ lẳng lặng chuyển khoản đặt cọc.

Sau đó, cô bước vào phòng ngủ, lờ đi tủ quần áo lụa là. Cô kéo ra một chiếc hộp dưới gầm giường. Bên trong là thế giới khác của cô: giày leo núi chuyên dụng, áo khoác gió, quần trekking… Cô bắt đầu soạn đồ, tỉ mỉ và có phương pháp. Cuộc đi săn mới sắp bắt đầu.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...