Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 69 : “Để Tôi.”



Chương 62: “Để Tôi.”

Căn phòng chìm trong sự lúng túng. Tùng chỉ biết ôm Ngân chặt hơn, một sự bảo vệ có phần bất lực. Minh thì ngồi co rúm, cảm giác tội lỗi khiến gã không biết phải làm gì, chỉ có thể lặp đi lặp lại lời xin lỗi. Họ, hai con sói đầu đàn mạnh mẽ, lần đầu tiên đối mặt với một vấn đề mà sức mạnh và kỹ thuật không thể giải quyết.

Giữa sự hỗn loạn cảm xúc đó, Quân, người nãy giờ im lặng nhất, từ tốn đặt ly rượu của mình xuống bàn. Tiếng thủy tinh va vào mặt gỗ tạo ra một âm thanh nhỏ, sắc, thu hút sự chú ý của cả ba người. Hắn đã quan sát tất cả: sự liều lĩnh ngu ngốc của Minh, sự bảo vệ đầy bản năng của Tùng, và quan trọng nhất, từng sắc thái trong nỗi sợ hãi của Ngân. Hắn không bị cuốn vào cơn bão cảm xúc. Hắn đã phân tích, chẩn đoán, và giờ, hắn đã có giải pháp.

Quân đứng dậy. Chuyển động của hắn không vội vã, mà đầy chủ đích. Hắn bước tới, đi vòng qua chiếc bàn, và quỳ xuống trước mặt Ngân, người vẫn đang vùi mặt vào vai Tùng. Hành động đó khiến Minh và Tùng ngạc nhiên. Quân không bao giờ quỳ.

“Đó là vì hắn ta là một gã khờ,” Quân lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng và đầy uy quyền. Gã không nhìn Ngân, mà như đang nói với cả căn phòng. “Chỉ biết dùng sức. Một kẻ nghiệp dư. Chuyện này không thể vội vàng, và tuyệt đối không thể dùng sức mạnh.”

Lời nói của gã như một nhát dao mổ, cắt thẳng vào trọng tâm của vấn đề. Gã không an ủi. Gã đưa ra một lời chẩn đoán chuyên môn. Gã coi nỗi đau của Ngân không phải là một bi kịch, mà là một thất bại về mặt kỹ thuật của một kẻ bất tài.

Rồi hắn ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn ngấn nước của Ngân. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi vai Tùng, nắm lấy bàn tay đang lạnh toát của cô. Hơi ấm từ tay hắn truyền sang, một hơi ấm vững chãi, đáng tin cậy.

“Tin tôi,” gã nói, giọng nói giờ đây không còn lạnh lùng, mà chứa đầy sự chắc chắn. “Tôi sẽ không làm chị đau. Tôi biết cách. Tôi sẽ cho chị thấy một trải nghiệm hoàn toàn khác.”

Gã siết nhẹ tay cô. “Một trải nghiệm mà chị là người kiểm soát. Một cách để chữa lành, để chinh phục lại nỗi sợ đó. Biến một ký ức tồi tệ thành một chiến thắng của riêng chị.”

Lời nói của gã có một sức nặng kỳ lạ. Gã không hứa hẹn khoái lạc. Gã hứa hẹn sự trao quyền. Gã không đề nghị một cuộc làm tình. Gã đề nghị một buổi trị liệu.

Hắn quay sang nhìn Minh và Tùng, những người vẫn đang ngơ ngác. Ánh mắt của hắn sắc như dao, không cho phép sự phản đối.

“Chuyện này, để tôi lo liệu. Hai cậu,” gã ra lệnh, “chỉ ngồi xem. Và học hỏi.”

Một sự khẳng định quyền lực tuyệt đối. Gã, bộ não, người im lặng nhất, vừa chính thức trở thành đạo diễn của màn kịch. Hai con sói kia, sức mạnh và kỹ thuật, giờ chỉ là những học sinh.

Ngân nhìn sâu vào mắt Quân. Cô không thấy ham muốn trần trụi như ở Minh, cũng không thấy sự mãnh liệt áp đảo như ở Tùng. Trong đôi mắt thông minh, sắc sảo đó, cô thấy một sự an toàn. Một sự tin tưởng. Một lời hứa về sự chữa lành.

Cô hít một hơi thật sâu, không khí tràn vào lồng ngực, như cố gắng đẩy đi những tàn dư cuối cùng của nỗi sợ. Và rồi, cô từ từ gật đầu.

“Được,” cô thì thầm, một lời nói gần như không thành tiếng. “Em thử.”

Sự chấp thuận đã được ban ra. Một nghi lễ sắp bắt đầu, không phải của ham muốn, mà là của sự tin tưởng và chinh phục. Đạo diễn đã vào vị trí. Sân khấu đang được dựng lên.

Quân không đưa Ngân về phòng ngủ. Hắn bế cô vào phòng tắm. Một không gian rộng rãi, được ốp đá cẩm thạch trắng toát, sáng choang dưới ánh đèn led. Sự sạch sẽ, gần như lạnh lẽo của nó tạo ra một cảm giác như đang ở trong một phòng thí nghiệm hay một spa cao cấp, hoàn toàn không có sự dâm dục, chỉ có sự tập trung và một chút hồi hộp.

Minh và Tùng bị bỏ lại bên ngoài. Họ nhìn nhau, rồi cùng rón rén đi tới, ghé tai vào cánh cửa gỗ dày, cố gắng nghe ngóng.

Bên trong, Quân nhẹ nhàng đặt Ngân ngồi xuống thành bồn tắm. Cô trần truồng, hai tay ôm lấy vai, vẫn còn run. Hắn không chạm vào cô ngay. Hắn hành động như một chuyên gia đang chuẩn bị cho một ca phẫu thuật tinh vi. Hắn lấy một chiếc khăn bông sạch, gấp gọn gàng. Hắn mở vòi sen, cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ nước cho đến khi nó ấm áp một cách hoàn hảo. Hắn lấy ra từ trong túi đồ cá nhân một chai gel bôi trơn gốc nước loại xịn, đặt nó ngay ngắn bên cạnh bồn tắm.

“Nghe này chị,” hắn bắt đầu, giọng nói bình tĩnh như một bác sĩ tâm lý. “Nỗi sợ của chị là có thật, vì trải nghiệm trước kia của chị là một thất bại về mặt kỹ thuật. Lỗ đít không giống như lồn, nó không tự tiết dịch. Mọi sự thô bạo đều sẽ dẫn đến đau đớn. Chìa khóa là sự sạch sẽ, sự bôi trơn và quan trọng nhất, là sự thả lỏng hoàn toàn.”

Lời giải thích của hắn, mang tính kỹ thuật và phi cảm xúc, lại có tác dụng trấn an kỳ lạ. Nó biến nỗi ám ảnh của cô thành một vấn đề có thể giải quyết được.

Tiếp theo, hắn đưa cho cô một dụng cụ thụt rửa nhỏ bằng silicon. “Em tự làm đi,” hắn nói, giọng vẫn đều đều. “Phải đảm bảo bên trong hoàn toàn sạch sẽ. Đó là bước đầu tiên của sự tự tin, là bước đầu tiên để chị giành lại quyền kiểm soát cơ thể mình.”

Ngân nhìn dụng cụ trong tay, mặt đỏ bừng. Nhưng cô nhìn vào mắt Quân, thấy sự nghiêm túc và tôn trọng trong đó. Cô gật đầu, rồi quay vào bồn cầu làm theo. Tiếng nước chảy khe khẽ. Một cảm giác lạ lẫm, nhưng không hề khó chịu. Cô đang tự mình chuẩn bị cho một cuộc chinh phục.

Bên ngoài, Minh không thể kiên nhẫn. “Mẹ kiếp, nó làm gì trong đấy mà lâu thế?” gã thì thầm với Tùng. “Có tiếng nước chảy. Nó tắm cho chị à?”

“Im đi,” Tùng gầm gừ. “Thằng Quân nó khác mày. Nó không phải loại trâu bò.”

Khi Ngân đã xong, Quân đặt một tấm thảm tắm dày và mềm xuống sàn nhà. Hắn đỡ cô nằm sấp lên đó. Rồi hắn đổ một lượng lớn gel bôi trơn ra tay. Lớp gel trong suốt, mát lạnh.

Bàn tay hắn không sờ soạng. Hắn bắt đầu massage vùng thắt lưng cho cô, những chuyển động tròn, chậm rãi, giúp các cơ bắp của cô được thư giãn. Dần dần, bàn tay hắn di chuyển xuống thấp hơn, xoa bóp cặp mông đang hơi căng cứng của cô.

“Giờ thì hít thở,” hắn ra lệnh một cách nhẹ nhàng. “Hít vào bằng mũi, căng bụng ra. Rồi thở ra từ từ bằng miệng. Khi thở ra, hãy tưởng tượng mọi cơ bắp ở vùng mông và hậu môn của chị đang mềm ra, tan chảy ra như một cục bơ…”

Cô làm theo. Hơi thở của cô dần trở nên đều đặn. Hắn dùng một ngón tay, đã trơn bóng vì gel, nhẹ nhàng xoa tròn quanh lỗ đít đang co chặt của cô. 

“Thấy không? Nó đang phản kháng theo bản năng,” hắn giải thích. “Đó là phản xạ tự vệ. Chị phải dùng ý chí để ra lệnh cho nó. Thả lỏng đi nào… Thả lỏng… Mày phải nghe lời tao…” Câu cuối cùng, hắn không chỉ nói với cơ thể cô, mà còn nói với chính cô.

Dưới sự hướng dẫn và những cái chạm nhẹ nhàng, kiên nhẫn, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Ngân cảm nhận được cơ vòng của mình, thứ đã co cứng lại vì sợ hãi trong nhiều năm, từ từ thả lỏng. Nó mở ra, một cách ngập ngừng.

Quân cảm nhận được sự thay đổi đó. Hắn không vội. Hắn từ từ, rất từ từ, ấn nhẹ ngón tay vào.

Nó trượt vào một cách dễ dàng.

Ngân giật nảy mình. Nhưng không có một chút đau đớn nào. Chỉ là một cảm giác lạ, hơi căng tức, một cảm giác bị lấp đầy. Cô thở hắt ra một tiếng, một âm thanh của sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm.

Quân cười nhẹ. Hắn cúi xuống, thì thầm vào tai cô. “Thấy chưa? Chị làm được mà.”

Hắn rút ngón tay ra, rồi bế thốc cô lên, cơ thể trần truồng và vẫn còn ướt át của cô nằm gọn trong tay hắn. 

“Giờ thì ra ngoài kia,” hắn nói, mắt sáng lên. “Buổi học chính thức bắt đầu.”

Nỗi sợ của Ngân đã vơi đi quá nửa. Thay vào đó là một sự tin tưởng tuyệt đối, và một sự hưng phấn đầy mong đợi. Cô sắp chinh phục được con quỷ của chính mình.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...