Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 68 : Lời Đề Nghị Thử “Cửa Sau”



Chương 60: Lời Đề Nghị Thử “Cửa Sau”

Trò chơi đã tàn, nhưng rượu thì chưa. Cả bốn người đều đã say mềm, nằm ngồi la liệt trên tấm thảm lông như những con thú sau một cuộc đi săn no nê. Không khí đặc quánh mùi men, mùi mồ hôi, và một sự thỏa mãn lười biếng. Ngân vẫn ngồi dựa vào lòng Tùng, nhưng giờ cô đã duỗi cả hai chân ra, gác lên người Minh đang nằm sõng soài. 

Minh, trong cơn say, không còn là một “nghệ sĩ” nữa. Gã là một kẻ chiếm hữu. Tay gã không chỉ để yên trên đùi Ngân. Những ngón tay của gã bắt đầu xoa bóp một cách vô định, không có kỹ thuật, chỉ có bản năng. Chúng lướt từ bắp chân lên đến đùi, rồi lần mò cao hơn. Sự táo bạo của gã tăng dần theo nồng độ cồn trong máu. Những ngón tay tinh quái của gã lướt qua mép chiếc quần short jean ngắn cũn của cô, khẽ chạm vào làn da mềm mại ở vùng bụng dưới.

Ngân không phản ứng. Cô chỉ khẽ cựa mình, mắt vẫn lim dim. Sự im lặng này, đối với Minh, là một lời cho phép.

Gã nhìn lên. Gã nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng vì rượu của Ngân. Gã nhìn Tùng, kẻ đang gục đầu lên vai Ngân, tay vẫn vòng qua eo cô. Gã nhìn Quân, người đang lặng lẽ nhấp từng ngụm rượu. Một nụ cười đầy ẩn ý và men say hiện trên môi gã. Một ý nghĩ bắt đầu hình thành trong bộ não đã bị rượu làm cho chậm chạp của gã. Một ý nghĩ đơn giản, logic một cách trần trụi.

*Lồn chị ấy thì anh em mình cày nát nó ra rồi. Miệng cũng không tha. Vú, đùi, nách… chỗ nào cũng đã thử qua. Chỉ còn một chỗ… một vùng đất cấm… một nơi mà ngay cả trong những cuộc truy hoan điên cuồng nhất, họ cũng chưa từng chạm tới. Phải rồi!* 

Ý nghĩ đó như một tia lửa điện. Gã ngồi bật dậy, một hành động đột ngột khiến Ngân giật mình, phải thu chân lại. Vẻ mặt của gã nghiêm túc một cách hài hước, như một đứa trẻ vừa phát hiện ra một trò nghịch ngợm mới.

“Này mọi người!” gã nói lớn, giọng lè nhè. “Em có một ý tưởng… táo bạo!”

Sự chú ý của cả ba người còn lại đổ dồn vào gã. Tùng ngẩng đầu dậy. Quân ngừng uống. Ngân nhíu mày nhìn gã.

Minh nhìn thẳng vào Ngân, ánh mắt gã sáng rực lên, không hề che giấu ý đồ của mình.

“Chị Nuôi này…” gã bắt đầu, giọng kéo dài ra. “‘Cửa trước’ thì anh em mình cày nát rồi. ‘Cửa miệng’ cũng không tha. Chỉ còn một ‘cửa’ cuối cùng là chưa có giấy thông hành thôi…”

Gã cố tình dừng lại, để cho sự căng thẳng dâng lên, để cho trí tưởng tượng của mọi người bắt kịp với sự liều lĩnh của gã.

“Hay là hôm nay…” gã nói, giọng thì thầm như một lời dụ dỗ của quỷ dữ. “…mình thử ‘cửa sau’ một lần cho biết đi chị?”

Bùm.

Câu nói đó như một tiếng sét đánh thẳng vào giữa căn phòng. Tiếng cười đùa, không khí ấm áp, sự lười biếng… tất cả tan biến trong một khoảnh khắc. Tiếng nhạc jazz từ chiếc loa bỗng trở nên lạc lõng. 

Tùng và Quân cùng lúc quay sang nhìn Minh, ánh mắt của họ không còn là sự thán phục, mà là sự kinh ngạc, như đang nhìn một sinh vật lạ. Rồi ngay lập tức, cả hai cùng quay sang nhìn Ngân, chờ đợi phản ứng của cô. Nụ cười trên môi Ngân đông cứng lại. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng đến mức có thể dùng dao cắt được.

Sự im lặng nặng nề kéo dài. Nụ cười trên môi Ngân đông cứng lại, rồi từ từ tan vỡ. Nhưng lần này, nó không phải là một vẻ sợ hãi. Vẻ mặt vui vẻ, say sưa của cô biến mất, thay vào đó là một nét mặt cứng lại, một sự thất vọng và tức giận với chính bản thân mình, như nhớ lại một thất bại cũ.

Cô từ từ rút chân khỏi đùi Minh. Chuyển động của cô chậm chạp, cứng nhắc. Cô ngồi thẳng dậy, thoát ra khỏi vòng tay của Tùng. Cô không khoanh tay phòng thủ, mà chỉ nhìn xuống hai bàn tay của mình, siết chặt lại.

Tùng là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi nghiêm trọng này. Gã cảm nhận được sự căng cứng trong cơ thể cô. “Minh, mày im đi,” gã nói, giọng trầm xuống. “Chị không thích đùa kiểu đó.”

Minh, lúc này đã tỉnh cả rượu, nhận ra mình đã đi quá xa. Gã định mở miệng xin lỗi, nhưng Ngân đã lắc đầu. Giọng cô trầm và có chút xa xăm.

“Không… không phải chị không thích…” cô nói, mắt vẫn nhìn vào hai bàn tay đang siết chặt của mình. “Mà là… chị không làm được.”

Từ “không làm được” thốt ra từ miệng của một người luôn kiểm soát mọi thứ như Ngân còn gây sốc hơn cả từ “sợ”. Nó là một sự thừa nhận thất bại.

Cô hít một hơi sâu, như để đẩy đi một ký ức không vui. Và rồi, cô bắt đầu kể. 

“Hồi trước… với Alex.” Cô nhắc đến cái tên đó. “Chị mới là người đòi thử. Chị đọc về nó, tò mò về nó. Chị xem nó như một giới hạn mới cần phải chinh phục, một cách để thử thách cơ thể mình, và cũng là để thử thách sự phục tùng của anh ta.”

Cô cười nhạt, một nụ cười của sự tự giễu. “Chị đã chuẩn bị mọi thứ. Đã nghiên cứu kỹ lưỡng. Chị là người chỉ đạo. Chị đã nghĩ mình có thể kiểm soát được tất cả. Nhưng chị đã sai.”

“Anh ta to quá. Một cách ngu ngốc. Chị đã cố, đã ra lệnh cho cơ thể mình phải thả lỏng, phải chấp nhận. Nhưng cơ thể chị đã phản bội lại chị. Nó không vào được. Nó chỉ có đau… một cảm giác bị xé rách từ bên trong. Chị đã cố chịu đựng, nhưng rồi máu bắt đầu chảy. Không nhiều, nhưng đủ để cả hai phải dừng lại.”

Cô ngẩng lên, nhìn ba người đàn ông của mình, ánh mắt cô không còn là nỗi đau của một nạn nhân, mà là sự tức giận của một vị tướng thất trận.

“Cảm giác thất bại… cảm giác cơ thể mình đã phản bội lại chính ham muốn của mình… nó ám ảnh chị. Nó không phải là nỗi sợ bị đau. Nó là sự tức giận vì đã có một thứ mà ý chí của chị không thể chinh phục được.”

Lời thú nhận của cô treo lơ lửng trong không khí. Cả ba người đàn ông im lặng. Họ đã hiểu. Đây không phải là câu chuyện về một người đàn ông vũ phu. Đây là câu chuyện về sự thất bại của nữ hoàng. Minh cảm thấy hối hận. Gã đã vô tình chạm vào một vết sẹo, không phải của sự tổn thương, mà là của lòng kiêu hãnh bị tổn thương. Tùng thì cảm thấy một sự thương cảm sâu sắc. Gã muốn nói với cô rằng cô không hề thất bại.

Tùng siết chặt vòng tay hơn, như muốn truyền cho cô sức mạnh. Minh cũng ngồi sát lại, rụt rè đặt tay lên đầu gối cô, một cái chạm đầy an ủi.

“Em xin lỗi chị…” gã lí nhí. “Em không biết. Em chỉ… nghĩ bậy thôi.”

Căn phòng chìm trong sự im lặng của sự đồng cảm. Bầy sói không còn gầm gừ. Chúng đang cùng nhau xoa dịu lòng kiêu hãnh bị tổn thương của nữ hoàng.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...