Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 67 : Trò Chơi Của Sự Thật



Chương 59: Trò Chơi Của Sự Thật

Cánh cửa căn villa đóng sập lại, và tiếng “cạch” của chốt khóa vang lên như một tiếng chuông báo hiệu màn kịch đã kết thúc. Bức tường âm thanh đó ngăn cách họ với thế giới bên ngoài, với những nụ cười xã giao, với những lời nói khách sáo. Bên trong, không khí ấm cúng, sang trọng và hoàn toàn riêng tư. Mùi gỗ thông của nội thất hòa với mùi điều hòa mát lạnh. Một ốc đảo.

Sự thay đổi diễn ra ngay lập tức. Ngân là người đầu tiên “xõa”. Cô đá văng đôi giày cao gót sang một bên, đế giày va vào chân bàn tạo thành một tiếng “cốp” khô khốc. “Mệt chết đi được!” cô rên rỉ, rồi quăng cả cơ thể mềm nhũn của mình xuống chiếc sofa bọc da màu kem. Cô nằm dài ra đó, tay chân buông thõng, mắt nhắm nghiền, tận hưởng sự mềm mại của da thuộc áp vào lưng.

Minh cũng không khá hơn. Gã ném mình vào một chiếc ghế lười hình hạt đậu, cơ thể lún sâu vào trong, tay chân dang rộng ra như một con sao biển. Tùng, như thường lệ, là người phục vụ thầm lặng. Gã không nói một lời, đi thẳng vào bếp, và tiếng những chai bia va vào nhau lách cách vang lên, theo sau là tiếng “xì” thỏa mãn khi nắp chai được bật ra. Quân, nhà kiến tạo không khí, kết nối điện thoại vào chiếc loa bluetooth, và một list nhạc jazz du dương, êm ái bắt đầu lan tỏa khắp phòng, xoa dịu những dây thần kinh căng như dây đàn.

Tùng quay trở ra với bốn chai bia lạnh, hơi nước ngưng tụ thành từng dòng chảy dọc thân chai. Gã đưa cho Minh và Quân, rồi tiến lại chỗ Ngân. Gã không ngồi lên sofa. Gã tự nhiên ngồi bệt xuống sàn nhà, ngay cạnh chiếc sofa nơi cô đang nằm. Gã đặt chai bia xuống, rồi nhẹ nhàng cầm lấy bàn chân đang để hờ của Ngân, đặt lên đùi mình. Những ngón tay thô ráp, mạnh mẽ của gã bắt đầu xoa bóp, ấn vào lòng bàn chân cô, một cách chậm rãi, đều đặn.

Ngân khẽ thở ra một hơi, một âm thanh của sự hưởng thụ tuyệt đối. Cô không mở mắt.

Minh, thấy vậy, cũng lồm cồm bò dậy khỏi chiếc ghế lười. Gã không ngồi. Gã trườn tới như một con mèo lớn, rồi gối đầu thẳng vào phần đùi trên của Ngân. “Cho em gối nhờ tí, mỏi cổ quá,” gã nói, giọng lè nhè, mặt dụi dụi vào lớp vải mềm của chiếc váy cô.

Một cảnh tượng của sự thân mật tuyệt đối, một bức tranh gia đình không thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Ngân nằm dài, mắt lim dim, một chân được Tùng nâng niu xoa bóp, đùi còn lại làm gối cho Minh. Quân ngồi trên chiếc ghế bành đối diện, tay cầm chai bia, lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó qua gọng kính, một nụ cười kín đáo nở trên môi. Gã là khán giả, là người bảo hộ cho sự bình yên này.

“Đúng là chỉ có về ‘nhà’ là sướng nhất,” Ngân lên tiếng, giọng cô lười biếng, mắt vẫn nhắm. “Ở ngoài phải cười nói giả tạo mệt quá.”

“Công nhận,” Minh phụ họa, giọng nói của gã bị bóp nghẹt lại vì đang úp mặt vào đùi Ngân. “Nhất là mấy em gái cứ sáp sáp vào em. Phiền chết đi được. Em chỉ muốn về với Chị Nuôi thôi.”

Tùng, người vẫn đang chuyên tâm vào công việc massage, khịt mũi một tiếng. “Mày bớt điêu đi. Lúc nãy tao thấy mày xin số con bé mặc váy trắng còn gì.”

Cả phòng phá lên cười. Một tiếng cười sảng khoái, không chút phòng bị. Không khí đã hoàn toàn thư giãn, ấm áp và đầy men say. Ngân mở mắt, cô với tay lấy chai bia Tùng để bên cạnh.

“Thôi,” cô nói, giọng đã vui vẻ trở lại. “Uống thêm đi. Hôm nay phải say một bữa cho quên hết sự đời!”

Bữa tiệc thứ hai, bữa tiệc của riêng bộ lạc, không có khán giả, không có kịch bản, chính thức bắt đầu.

Bia và rượu được mang ra thêm. Vỏ chai rỗng bắt đầu lăn lóc trên sàn. Cả bốn người đã say, một cơn say lười biếng, ấm áp. Họ không còn ngồi trên ghế nữa, mà đã chuyển xuống tấm thảm lông dày giữa phòng, ngồi thành một vòng tròn không hoàn hảo. Ngân vẫn dựa vào người Tùng, lưng cô áp vào lồng ngực vững chãi của gã. Chân cô duỗi ra, gác lên đùi Minh. Quân ngồi đối diện, ly rượu vang xoay nhẹ trong tay.

“Chơi trò gì đi,” Minh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng dễ chịu. “Chơi ‘Thật hay Thách’ đi. Nhưng là phiên bản của nhà mình.”

“Phiên bản của nhà mình?” Ngân hỏi, giọng kéo dài.

“Đúng,” Minh cười ranh mãnh. “Không có thách. Chỉ có thật. Và nếu không muốn trả lời, thì phải uống cạn một ly.”

Một trò chơi được thiết kế riêng cho những kẻ không có gì để che giấu với nhau. Một nghi lễ để tái khẳng định sự trần trụi của bộ lạc.

“Ok, em trước!” Minh giành quyền. Gã nhìn Tùng, ánh mắt lấp lánh. “Thật hay thách, Tùng?”

“Thật,” Tùng đáp, giọng vẫn đều đều.

Minh nhoẻn miệng cười, một nụ cười của kẻ đã biết chắc câu trả lời. “Đêm ở Hà Giang, cái đêm mà chị Ngân ngủ giữa hai đứa mình ấy. Mày có quay sang, lúc chị ấy ngủ say, để hít trộm mùi tóc của chị ấy không?”

Câu hỏi treo lơ lửng trong không khí. Quân ngừng xoay ly rượu. Ngân khẽ mở mắt. Tùng, gã khổng lồ lầm lì, không nói một lời. Nhưng vành tai của gã bắt đầu đỏ lên, rồi lan ra cả khuôn mặt. Gã không nhìn ai, chỉ lẳng lặng cầm ly bia đầy của mình lên, tu một hơi cạn sạch. 

“… Uống.” Gã nói, sau khi đặt chiếc ly rỗng xuống bàn.

Cả nhóm phá lên cười, một tiếng cười không phải chế nhạo, mà là của sự thấu hiểu. Ngân với tay, xoa nhẹ mái tóc cắt ngắn của Tùng.

“Đến lượt mày đấy, trâu,” Minh nói.

Tùng nhìn một vòng, rồi ánh mắt gã dừng lại ở Ngân. “Chị Ngân, thật hay thách?”

“Thật luôn, sợ gì,” Ngân đáp, giọng thách thức.

Tùng hít một hơi, câu hỏi của gã trực diện và thô bạo, một sự leo thang rõ rệt so với câu hỏi của Minh. “Lúc ở nhà chị, chị bị em và thằng Minh đụ DP. So với lúc bị hai thằng em đụ ở Phan Thiết, lần nào sướng hơn?”

Câu hỏi như một quả bom nổ giữa phòng. Nó trần trụi, không một chút che đậy, một câu hỏi mà chỉ có họ mới có thể hỏi nhau. Minh và Quân đều nhìn Ngân, chờ đợi. Ngân không hề bối rối. Cô bật cười lớn, một tiếng cười trong trẻo, sảng khoái. Cô cầm ly rượu vang của mình lên, lắc nhẹ.

“Câu hỏi khó quá,” cô nói, mắt lấp lánh. “Cho chị uống.” Cô duyên dáng đưa ly lên môi, uống cạn thứ chất lỏng màu đỏ sẫm. Cô thừa nhận câu hỏi, nhưng từ chối đưa ra câu trả lời, giữ lại cho mình quyền phán quyết cuối cùng. Quyền lực của nữ hoàng.

“Đến lượt chị,” Minh nói. “Hỏi thằng Quân đi chị. Hỏi xoáy vào.”

Ngân nhìn Quân, người vẫn giữ vẻ điềm tĩnh từ đầu đến giờ. “Quân, đến lượt em. Thật hay thách?”

“Thật,” Quân đáp, không một chút do dự.

Ngân mỉm cười, một nụ cười thực sự. Đây là câu hỏi cô muốn hỏi. Một thử thách dành cho bộ não của nhóm. “Trong ba đứa,” cô nói chậm rãi, “em nghĩ ai là người làm tình giỏi nhất?”

Căn phòng im lặng. Minh và Tùng đều nín thở. Đây là câu hỏi tối thượng, một sự phán xét có thể phá vỡ sự cân bằng của cả nhóm. Nhưng Quân không phải là họ. Gã không cầm ly rượu lên. Gã đặt nó xuống.

“Mỗi người một trường phái,” gã bắt đầu, giọng nói bình tĩnh, rõ ràng như một bài giảng. “Không thể so sánh một cách đơn giản. Tùng là sức mạnh. Cậu ấy mang đến sự áp đảo, sự mãnh liệt của một con thú, một cảm giác được chinh phục hoàn toàn. Minh là kỹ thuật. Cậu ấy là một nghệ sĩ, luôn tìm tòi những góc độ mới, những cách thức mới để tạo ra khoái cảm một cách bất ngờ và tinh vi. Còn tôi,” gã dừng lại, nhìn thẳng vào Ngân, “tôi là tâm lý.”

Gã tiếp tục. “Tôi không chỉ làm tình với cơ thể chị. Tôi làm tình với cả bộ não của chị. Tôi quan sát, phân tích, và điều khiển. Tôi biết khi nào chị cần sự dịu dàng, khi nào chị cần sự thô bạo. Tôi biết cách biến nỗi sợ thành sự hưng phấn.”

Gã kết luận, một câu nói gói gọn lại toàn bộ bản chất của họ. “Vì vậy, nếu hỏi ai là người giỏi nhất, câu trả lời là không ai cả. Nhưng nếu hỏi ai, hoặc cái gì, làm chị thỏa mãn một cách toàn diện nhất, câu trả lời có lẽ là… cả ba.”

Sự im lặng bao trùm căn phòng sau câu trả lời của Quân. Minh và Tùng nhìn gã, không phải với sự ghen tị, mà là sự thán phục tuyệt đối. Ngân nhìn gã, ánh mắt sâu thẳm. Gã không chỉ trả lời một câu hỏi. Gã vừa định nghĩa lại bản chất của bộ lạc. Gã đã hợp thức hóa sự tồn tại của họ, không phải như một nhóm bạn tình trụy lạc, mà là một hệ sinh thái phức tạp và hoàn hảo, nơi mỗi cá thể đều có một vai trò không thể thiếu để tạo nên một tổng thể vĩ đại hơn.

Trò chơi đã kết thúc. Vì không còn câu hỏi nào có thể sâu sắc hơn được nữa.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...