Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 66 : Cơn Đói Sau Cuộc Vui



Chương 58: Cơn Đói Sau Cuộc Vui

Bữa tiệc tàn. Trước cổng resort, dưới ánh đèn vàng ấm áp, không khí có chút gì đó bịn rịn, lưu luyến giả tạo của một cuộc vui sắp kết thúc. Nhóm bạn địa phương chuẩn bị lên xe ra về.

Đây là màn cuối của vở kịch xã giao. Những cái ôm, những cái bắt tay, những lời hứa hẹn được trao đi một cách hào phóng. 

“Vui quá! Lần sau vào lại hú bọn tớ nhé!”

“Ok, chắc chắn rồi! Các bạn ra Hà Nội nhớ gọi mình đấy!”

“Bye bye chị Ngân xinh đẹp! Bye bye mọi người!”

Ngân mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và có chút nuối tiếc, cô ôm lấy từng người bạn nữ. Minh thì bắt tay những người bạn nam một cách nồng nhiệt, vỗ vai thân mật. Tùng và Quân đứng bên cạnh, cũng mỉm cười và gật đầu chào. Bốn người họ, một lần nữa, là một bức tranh hoàn hảo của tình bạn.

Chiếc xe 16 chỗ lăn bánh. Cả bốn người đứng thẳng, vẫy tay. Những nụ cười vẫn nở trên môi. Họ giữ nguyên tư thế đó, những cánh tay đưa lên, những nụ cười không tắt, cho đến khi chiếc xe chở thế giới bên ngoài rẽ vào một góc cua và hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Ánh đèn hậu màu đỏ của chiếc xe vừa vụt tắt, cũng là lúc những chiếc mặt nạ rơi xuống.

Nó không rơi một cách từ từ. Nó vỡ tan trong một khoảnh khắc. 

Nụ cười xã giao trên môi Ngân tắt ngấm, như một ngọn nến bị thổi phụt. Vẻ dịu dàng biến mất, để lại một khuôn mặt lạnh và trống rỗng. Vẻ ga lăng, hoạt náo của Minh bỗng chốc bốc hơi; gã vươn vai, bẻ khớp kêu răng rắc, một cái thở phào đầy mệt mỏi. Vẻ hiền lành, ngây ngô của Tùng được thay thế bằng một sự im lặng đầy sức nặng, khuôn mặt gã trở lại vẻ lầm lì vốn có. Quân tháo kính ra, dùng hai ngón tay day day sống mũi, một cử chỉ của sự kiệt sức về mặt tinh thần.

Một sự im lặng đột ngột và nặng trĩu bao trùm lấy cả bốn người. Nặng như chì. Họ không nhìn nhau. Ánh mắt của cả bốn người cùng hướng về con đường nhựa vắng tanh, nơi chiếc xe vừa biến mất. Tiếng cười nói ồn ào được thay thế bằng tiếng sóng biển vỗ về từ phía xa, tiếng côn trùng rả rích trong những bụi cây ven đường. Những âm thanh của màn đêm mà trước đó họ hoàn toàn không nhận ra, giờ đây trở nên rõ ràng đến mức chói tai. Họ chỉ đứng đó, bất động, mỗi người chìm trong cái kén của riêng mình, cùng nhau chia sẻ một sự mệt mỏi không lời.

Minh là người đầu tiên cử động. Gã hít một hơi thật sâu, không khí mặn mòi của biển tràn vào lồng ngực, rồi thở ra một cách chậm rãi. Gã quay người lại, không còn nhìn ra con đường vắng nữa. Ánh mắt gã quét qua ba người còn lại, một cái nhìn không còn sự hài hước, chỉ có sự thấu hiểu của bầy đàn.

Giọng gã khàn đi và có chút mệt mỏi, nhưng chứa đựng một lời hiệu triệu không thể nhầm lẫn.

“Ok. Hết vai diễn rồi.”

Gã dừng lại một nhịp, để cho câu nói đó thấm vào không khí.

“Về ‘nhà’ thôi anh em.”

Cụm từ “về nhà” được thốt ra với một ý nghĩa đặc biệt. “Nhà” không phải là những căn phòng resort sang trọng. “Nhà” là nơi chỉ có bốn người họ, nơi những quy tắc của thế giới bên ngoài không còn tồn tại. “Nhà” là nơi vở kịch thật sự bắt đầu.

Không cần một lời đáp. Tùng, Quân và Ngân cùng lúc quay người lại. Họ không nói gì, nhưng sự đồng thuận là tuyệt đối. Bốn người họ, một lần nữa vai kề vai, cùng nhau bước vào con đường nhỏ lát đá dẫn về phía khu nghỉ dưỡng. 

Vở kịch đã hạ màn. Cuộc vui thật sự sắp bắt đầu.

——————

Con đường nhỏ lát đá cuội, uốn lượn như một con rắn xuyên qua khu vườn nhiệt đới của resort. Ánh đèn vườn màu vàng ấm áp hắt xuống, tạo ra những vũng sáng và những khoảng tối bí ẩn. Tiếng nhạc lounge du dương từ phía quầy bar xa xa vọng lại, lạc lõng. Không khí tĩnh lặng và hoàn toàn riêng tư.

Sự im lặng nặng nề lúc trước đã tan biến. Giờ là sự thả lỏng. Khoảng cách vật lý giữa họ không còn nữa. Tùng, một cách hoàn toàn tự nhiên, vòng cánh tay chắc nịch qua eo Ngân, kéo sát cô vào hông gã. Sức nặng của cô dựa hẳn vào người gã, và họ bước đi như một thực thể hai đầu. Minh thì khoác vai Quân, đi lảo đảo như một kẻ say thật sự, miệng bắt đầu lảm nhảm.

“Mẹ kiếp,” gã rít lên, giọng đầy vẻ bất mãn a dua. “Cả ngày hôm nay phải diễn vai người tốt mệt vãi lồn. Lịch sự, ga lăng, con cặc. Giờ chỉ muốn làm người xấu thôi.” Ánh mắt gã, qua vai Quân, liếc một đường sắc như dao về phía Ngân.

Tùng cúi đầu xuống, đôi môi gã gần như chạm vào vành tai của Ngân. Hơi thở của gã nóng hổi, phả vào làn da nhạy cảm của cô. “Chị có mệt không?” gã thì thầm, giọng trầm và khàn. “Về em ‘mát-xa’ toàn thân cho nhé?” Chữ “mát-xa” được gã nhấn nhá một cách đầy ẩn ý.

Ngân không trả lời Tùng. Cô chỉ ngả đầu sâu hơn vào vai gã, nhưng đôi mắt lại hướng về phía Quân đang điềm tĩnh bước đi bên cạnh Minh. Giọng cô trở nên nũng nịu, một sự mời gọi không thể chối từ. “Chị thì không mệt. Chỉ thấy hơi ‘khô’ thôi.” Cô dừng lại, để cho câu nói lơ lửng. “Cần được ‘tưới’ gấp.”

Quân, nhà phân tích, người quan sát, cuối cùng cũng lên tiếng. Gã đẩy nhẹ gọng kính, một nụ cười kín đáo và đầy trí tuệ nở trên môi. “Nhiệt độ và độ ẩm ở Phan Thiết có vẻ không đủ,” gã nói, giọng đều đều như đang trình bày một luận án khoa học. “Cần một giải pháp nội bộ. Có lẽ là một cơn mưa rào…” Gã liếc mắt nhìn cả ba người. “…từ ba phía.”

Câu nói của Quân, với sự chính xác lạnh lùng của nó, lại chính là mồi lửa. Nó là một sự cho phép, một lời khẳng định rằng cuộc săn đã bắt đầu.

Bản năng của Minh bùng nổ. Gã không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa. Gã gạt tay khỏi vai Quân, lao lên hai bước, chặn đứng đường đi của Tùng và Ngân. Trước khi Ngân kịp phản ứng, gã đã tóm lấy tay cô, kéo mạnh cô ra khỏi người Tùng và ép thẳng vào thân một cây cọ lớn bên đường. Vỏ cây thô ráp cọ vào tấm lưng trần của cô qua lớp váy mỏng.

“Không về phòng nữa!” gã gầm gừ, giọng khàn đặc vì ham muốn bị dồn nén. “Ở đây luôn đi!”

Không đợi câu trả lời, gã cúi xuống, vùi mặt vào cổ cô, rồi tìm đến môi cô, hôn một cách ngấu nghiến, thô bạo. Đó không phải là một nụ hôn. Đó là một sự xâm chiếm, một sự khẳng định quyền lực của cơn đói. 

Tùng và Quân tiến lại. Họ không có vẻ gì là ngạc nhiên hay muốn can ngăn. Họ di chuyển một cách có chủ đích, đứng chắn hai bên, tạo thành một bức tường người sống. Lưng của họ hướng ra con đường, che chắn cho cảnh tượng đang diễn ra, tạo ra một sân khấu riêng tư ngay giữa khu vườn. Họ là những người bảo vệ cho nghi lễ sắp tới.

Ngân, bị ép giữa thân cây và cơ thể của Minh, không hề chống cự. Cú sốc ban đầu nhanh chóng biến thành một làn sóng hưng phấn. Cô vòng tay qua cổ Minh, những ngón tay cào nhẹ vào gáy gã, đáp lại nụ hôn một cách cuồng nhiệt không kém. Miệng cô mở ra, đón nhận, thách thức.

Sự đồng thuận là tuyệt đối. Ham muốn bị khoá chặt cả một ngày dài sau những lớp mặt nạ xã giao giờ đã vỡ đê. Chúng sẽ không về phòng. Bữa tiệc chính sẽ diễn ra ngay tại đây, dưới những tán lá cọ, trong ánh đèn vàng vọt của khu vườn, với tiếng sóng biển làm nhạc nền.

Họ di chuyển như một bầy sói. Không cần một lời ra lệnh. Quân lùi lại vài bước, đứng ở rìa của vũng sáng, cơ thể gã hòa vào bóng tối của một bụi hoa giấy lớn. Đôi mắt gã, sắc lẹm sau cặp kính, quét con đường vắng theo cả hai hướng. Gã là người lính gác.

Trong lúc đó, Tùng cởi phăng chiếc áo khoác bò đang mặc. Gã không trải nó xuống nền cỏ ẩm một cách nhẹ nhàng. Gã quăng nó xuống, một hành động dứt khoát, tạo ra một sân khấu tạm bợ. Minh, vẫn đang dán chặt môi vào Ngân, dùng sức mạnh của một con thú đói, từ từ đẩy cô ngã xuống tấm áo khoác. 

Nghi lễ được chuẩn bị một cách nhanh chóng, hiệu quả và hoàn toàn im lặng. Chỉ có tiếng thở dốc của Minh và Ngân, và tiếng sột soạt của tấm vải bò trên cỏ.

Minh không cho cô một giây nào để thở. Gã quỳ xuống giữa hai chân cô, hai tay gã nắm lấy mép chiếc váy maxi, kéo tuột nó lên tận eo. Một chuyển động duy nhất, không chút do dự. Như gã đã biết trước, như họ đã thỏa thuận từ trước, bên dưới lớp váy mỏng manh đó không có gì cả. Làn da trắng của cô hiện ra dưới ánh đèn vàng, mời gọi. Gã không ngắm nhìn. Gã vùi mặt vào đó, vào nơi mềm mại, ẩm ướt nhất. Mùi hương của người đàn bà, mùi của sự kích thích, xộc thẳng vào mũi gã. “Món tráng miệng” của gã đã bắt đầu.

Ngân ngửa đầu ra sau, mái tóc dài của cô xõa tung trên nền áo khoác bò. Lưng cô cong lên, một phản xạ bản năng. Cô không nằm một mình. Tùng đã ở đó, ngay phía sau cô. Gã không nằm xuống. Gã quỳ, chống một chân, cơ thể cao lớn của gã bao trùm lấy nửa thân trên của cô. Gã là một cái bóng, một ngọn núi. Một tay gã luồn xuống dưới gáy, nâng đầu cô lên. Tay kia của gã lần vào trong chiếc váy bị kéo cao, tìm đến cặp vú căng cứng. Gã bóp nhẹ, cảm nhận sự đàn hồi của da thịt qua những ngón tay thô ráp. Rồi gã cúi xuống, miệng gã ngậm lấy một bên núm vú đã săn lại, bắt đầu bú mút một cách mạnh bạo, tạo ra những tiếng “chụt chụt” ẩm ướt.

Miệng Ngân bật ra một tiếng rên rỉ méo mó. Cơ thể cô bây giờ là một chiến trường bị tấn công từ hai phía. Phía dưới, cái lưỡi điêu luyện của Minh đang tạo ra những cơn sóng khoái cảm dồn dập. Phía trên, miệng và tay của Tùng đang giày vò cặp vú của cô, vừa đau đớn vừa thỏa mãn. Cô không biết phải tập trung vào đâu. Các giác quan của cô quá tải.

Đúng lúc đó, người lính gác quay lại. Quân, sau khi chắc chắn rằng không có một bóng người nào trên con đường, chậm rãi bước vào sân khấu. Hắn không vồ vập như Minh, không mạnh bạo như Tùng. Hắn là một nhà phân tích, và hắn tiếp cận con mồi của mình với một sự tò mò khoa học.

Hắn quỳ xuống bên cạnh Minh, đối diện với nơi trung tâm của cơn bão. Hắn không dùng miệng. Hắn dùng tay. Những ngón tay thon dài, những ngón tay của một kẻ trí thức, nhẹ nhàng tách hai mép âm hộ đang sưng mọng ra. Hắn để lộ ra hột le đang cương cứng, đỏ ửng. Hắn không chạm vào nó ngay. Hắn chỉ quan sát, như một nhà điêu khắc đang ngắm nhìn tác phẩm của mình. Rồi, ngón trỏ và ngón cái của hắn bắt đầu một điệu vũ. Chúng không vần vò, không cọ xát. Chúng vê, day, xoay tròn một cách chính xác, với một áp lực được tính toán hoàn hảo. 

Cơn mưa rào từ ba phía đã đến. 

Cơ thể Ngân giật nảy lên. Một tiếng thét bị chặn lại trong cổ họng, biến thành một tiếng ư ử dài. Sự tấn công đồng bộ từ ba người đàn ông, mỗi người một phong cách, mỗi người một nhịp điệu, đã đẩy cô đến bờ vực. Cái lưỡi của Minh thì tham lam, cái miệng của Tùng thì mạnh bạo, còn những ngón tay của Quân thì chính xác đến tàn nhẫn. Lưng cô ưỡn cong hết mức, các ngón chân quắp chặt lại. Dòng nước lồn trào ra, không thể kiểm soát, thấm ướt cả cằm của Minh và những ngón tay của Quân. 

Trong một khoảnh khắc, mọi thứ như dừng lại. Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của bốn con người, hòa cùng tiếng sóng biển và tiếng côn trùng. Không khí đặc quánh mùi của da thịt, của mồ hôi, và của thứ dịch thể tanh nồng, nguyên thủy. Trận chiến chớp nhoáng đã kết thúc, để lại một bãi chiến trường dính nhớp trên chiếc áo khoác bò. Họ đã được “tưới”. Cơn đói tạm thời đã được thỏa mãn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...