Mê Cung Của Con Nai
Chương 64 : Bình Minh Không Có Bóng Ma
Chương 53: Bình Minh Không Có Bóng Ma
Ánh nắng sớm len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu những vệt sáng lên bãi chiến trường của đêm qua. Quần áo vứt bừa bãi, chăn gối nhàu nát, và một mùi hương hỗn tạp của da thịt, mồ hôi và tinh dịch vẫn còn lẩn quất trong không khí.
Tùng cựa mình, và cái cử động của hắn làm cả Ngân và Minh cùng tỉnh giấc. Họ thức dậy trong một đống chân tay quấn lấy nhau. Lưng của Ngân áp vào lồng ngực Tùng, trong khi chân Minh gác lên đùi cô. Không có sự ngượng ngùng, chỉ có sự uể oải và một cảm giác thân mật sâu sắc.
Tùng, vẫn còn ngái ngủ, theo bản năng cúi xuống hôn nhẹ lên bờ vai trần của Ngân. Minh thì duỗi chân, cọ cọ vào đùi Tùng một cách trêu chọc.
“Chào buổi sáng, chị,” Tùng thì thầm, giọng khàn đặc.
Ngân cười khẽ, không mở mắt. “Chào buổi sáng, hai con trâu của chị. Toàn thân chị như bị xe lu cán qua rồi đây này.”
“Thế à?” Minh mở mắt, cười toe toét. “Thế thì phải xem lại ‘thành quả’ để biết nó xứng đáng thế nào chứ nhỉ?”
Ngân và Tùng nhìn nhau khó hiểu. Minh, với một nụ cười quỷ quyệt, với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn đầu giường. Gã bấm vào một file video.
Âm thanh đầu tiên phát ra từ chiếc loa nhỏ là tiếng rên bị bóp nghẹt của chính Ngân.
Cả Ngân và Tùng đều sững sờ, rồi mặt biến sắc.
“MÀY ĐIÊN À MINH! MÀY QUAY PHIM À?” Tùng gầm lên, nhưng là một tiếng gầm thì thầm đầy hoảng hốt.
“Trời ơi! Tắt đi! Em điên thật rồi!” Ngân cuống quýt ngồi dậy, cố vơ lấy tấm chăn che người.
Minh vội vàng tắt tiếng, giơ hai tay lên trời đầu hàng. “Bình tĩnh, bình tĩnh! Hàng độc đấy! Kỷ niệm thôi mà! Một kiệt tác nghệ thuật như đêm qua không lưu lại thì quá phí! Chỉ ba chúng ta xem thôi, anh em trong nhà cả mà!”
Sự tò mò và một chút phấn khích bệnh hoạn đã chiến thắng sự hoảng sợ. Ngân liếc Tùng, thấy trong mắt hắn cũng là một sự tò mò không che giấu. Cô thở dài, rồi gật đầu. Cả ba lại chui vào trong chăn, đầu chụm lại quanh chiếc điện thoại.
Minh bật lại video, lần này có cả âm thanh. Đoạn phim bắt đầu từ lúc Tùng và Minh loay hoay tìm cách vào cùng lúc.
“Đây đây, đoạn hai thằng ngu đây này!” Minh chỉ vào màn hình, cười ha hả. “Nhìn mặt thằng Tùng đần chưa kìa!”
“Mày im! Lúc đấy mày cũng có hơn gì,” Tùng đấm nhẹ vào vai Minh.
“Trời ơi, lúc đấy trông chị thảm hại quá…” Ngân che mặt, nhưng vẫn hé những ngón tay ra nhìn.
Video chiếu đến cảnh cô bị kẹp giữa hai người, cảnh tượng điên cuồng được ghi lại trọn vẹn qua tấm gương trần.
“ĐÂY RỒI!” Minh hét lên. “MÀN KẸP SANDWICH THẦN THÁNH! Vãi lồn, nhìn từ góc này mới thấy, lồn chị bị hai thằng cu của bọn mình banh ra rộng thật!”
“Nhìn vú chị ấy bị tay tao bóp nát chưa kìa…” Tùng lẩm bẩm, mặt đỏ bừng nhưng mắt không rời màn hình. “Đã thật…”
“Tắt tiếng đi!” Ngân rên rỉ, nửa xấu hổ nửa hưng phấn. “Chị không dám nghe tiếng mình la hét đâu! Ghê quá!”
Video chiếu đến cảnh cả ba cùng lên đỉnh, một vụ nổ đồng bộ. Minh, trong vai bình luận viên bóng đá, gào lên.
“VÀOOOOO! MỘT CÚ BẮN PHÁ ĐỒNG BỘ! Cả hai đã cùng ra! Tinh dịch ngập tràn khung thành! Lịch sử đã được tạo ra, thưa quý vị và các bạn! Chúng ta đã chính thức vượt qua cái bóng của Alex!”
Cả ba cùng phá lên cười, một tiếng cười sảng khoái, không còn chút ngượng ngùng nào. Họ vừa cùng nhau xem lại bộ phim khiêu dâm của chính mình.
Video kết thúc. Ngân đấm yêu vào ngực Minh. “Thằng quỷ. Chỉ có em mới nghĩ ra được trò này. Xóa ngay đi cho chị, không được để ai thấy.”
Minh ôm chặt lấy điện thoại như một báu vật. “Không bao giờ! Đây là chiến lợi phẩm của bộ lạc! Là bảo vật trấn tộc! Tuyệt đối không thể xóa. Em sẽ đặt mật khẩu 3 lớp, chỉ ba chúng ta biết.”
“Tùng, em xem nó kìa,” Ngân quay sang tìm đồng minh.
Tùng suy nghĩ một lúc, rồi cười hiền. “Thôi… giữ lại cũng được chị ạ. Thỉnh thoảng xem lại… cũng vui.”
Ngân thở dài, nhưng cô đang mỉm cười. Cô biết họ nói đúng. Đoạn video đó không phải là một mối đe dọa. Nó là một chiếc cúp, một kỷ niệm chương cho chiến thắng chung của họ, bằng chứng cho thấy sức mạnh tập thể của “bộ lạc” còn vĩ đại hơn bất kỳ cá nhân nào.
Bóng ma của Alex, của một “dương vật khổng lồ” trong quá khứ, đã hoàn toàn tan biến.
