Mê Cung Của Con Nai
Chương 63 : Vỡ Òa Vượt Giới Hạn
Chương 52: Vỡ Òa Vượt Giới Hạn
Nhịp điệu “một vào – một ra” đã trở nên điên cuồng. Cả ba cơ thể, dính bết mồ hôi, đang cùng nhau tạo ra một cơn bão tình dục dưới tấm gương trần. Nhưng đối với Tùng, sự phối hợp nhịp nhàng đó vẫn là chưa đủ. Hắn muốn một sự thống trị tuyệt đối.
Giữa lúc cao trào, hắn gầm lên một tiếng như con thú bị thương.
“Không đủ! Thế này vẫn chưa đủ!”
Không đợi Minh phản ứng, hắn dùng toàn bộ sức mạnh cơ bụng và cánh tay, đẩy mạnh Ngân ngồi thẳng dậy trên người hắn. Dương vật to lớn của hắn vẫn còn nằm sâu bên trong, và hành động đột ngột đó khiến nó thúc sâu hơn nữa, chạm đến tận cùng tử cung cô.
“Á!” Ngân la lên một tiếng vì bất ngờ. Cô vội vàng chống hai tay lên lồng ngực đẫm mồ hôi của Tùng để giữ thăng bằng.
Minh bị đẩy ra, dương vật của gã tuột khỏi âm đạo Ngân. Gã không hề bực bội. Ngược lại, một nụ cười hoang dại và đầy phấn khích hiện trên môi khi gã nhìn thấy tư thế mới. Lưng của Ngân giờ đây hoàn toàn phơi bày trước mặt gã, một lời mời gọi không thể trần trụi hơn.
“À há!” Gã cười lớn. “Mày thông minh đấy Tùng! Chị Nuôi, chuẩn bị đón thêm ‘hàng’ từ cửa sau nhé!”
Minh không một chút do dự, bò ra phía sau lưng Ngân. Gã dùng hai tay banh rộng cặp mông trắng nõn, căng tròn của cô ra. Lỗ lồn của cô đã bị cu của Tùng chiếm gần hết, chỉ còn lại một khe hẹp ướt át.
“Chị, dạng ra thêm chút nữa cho em… Chật quá…” Gã thì thầm.
Gã đặt đầu dương vật của mình vào khe hẹp đó, và dùng sức mạnh của hông, từ từ ấn vào.
Ngân hét lên, một tiếng hét xé lòng, không còn là tiếng rên của khoái lạc. “Á… RÁCH MẤT! ĐAU!”
Một cảm giác căng tức đến không thể tưởng tượng nổi. Lồn của cô đang bị hai cây cu, một từ phía trước, một từ phía sau, cùng lúc nong ra. Cảm giác như cơ thể cô sắp bị xé làm đôi.
“Cố lên chị! Thả lỏng ra nào…” Tùng hôn lên vai cô, giọng trấn an. “Hít thở sâu vào… Chị làm được mà.”
“Vào rồi… Vãi lồn, vào rồi!” Minh thì thầm từ phía sau, giọng đầy đắc thắng. “Chặt kinh khủng! Sướng quá chị ơi!”
Và rồi, cả hai cùng lúc bắt đầu di chuyển.
Một vũ điệu của sự hủy diệt bắt đầu. Cơ thể Ngân bị giật lắc điên cuồng giữa hai người đàn ông. Lồn của cô bị hai cây cu, một to một dài, thay nhau cày nát từ hai phía đối nghịch. Mỗi cú thúc của Tùng từ dưới lên lại đẩy cô ngửa ra sau, lún sâu hơn vào Minh. Và mỗi cú đâm của Minh từ phía sau lại ấn cô ngồi chặt hơn xuống người Tùng.
Tấm gương trần phản chiếu một cảnh tượng không thể bệnh hoạn hơn. Một người phụ nữ đang bị “kẹp sandwich” bởi hai người đàn ông. Cặp vú của cô nảy lên điên cuồng. Cặp mông của cô bị dương vật của Minh đâm vào, biến dạng theo từng cú ra vào.
Hai bàn tay to lớn của Tùng không để yên. Hắn chộp lấy cặp vú đang nảy lên của Ngân, bóp mạnh, nhào nặn không thương tiếc. Tay Minh cũng không rảnh, gã liên tục vỗ vào cặp mông trắng nõn của Ngân, tạo ra những tiếng “BỐP, BỐP” chát chúa, để lại những vệt tay đỏ ửng.
“NHÌN TRONG GƯƠNG KÌA!” Minh hét lên, giọng đầy đắc thắng. “CHỊ ĐANG BỊ KẸP SANDWICH! TRƯỚC SAU ĐỀU CÓ CU! ĐÃ KHÔNG CHỊ? CÓ SƯỚNG BẰNG THẰNG ALEX KHÔNG?”
“Bóp vú chị mạnh vào!” Tùng gầm gừ. “Nhìn nó biến dạng kìa! Sướng quá! Lồn chị siết chặt cả hai cu của bọn em rồi! Chị la lên đi! La tên bọn em đi!”
Ngân không còn nói được thành lời. Cô chỉ có thể la hét trong sự hỗn loạn của khoái lạc và đau đớn. “A… A… A… CHẾT MẤT… SƯỚNG QUÁ… ĐỤ NÁT LỒN EM ĐI… HAI ANH… AAAAA!”
Sự tấn công tổng lực từ mọi phía đã đẩy cô đến một giới hạn mà cô chưa bao giờ chạm tới. Cô gào lên một tiếng cuối cùng, dài và sắc. Toàn bộ cơ thể cô cứng đờ lại rồi co giật dữ dội. Mắt cô trợn trắng. Âm đạo cô co thắt điên cuồng, như một cái máy, siết chặt lấy cả hai dương vật bên trong.
Sự co giật của cô là một mệnh lệnh không lời.
Tùng và Minh cùng lúc gầm lên như hai con thú hoang. Họ không rút ra. Cả hai cùng lúc bắn tinh. Một lượng tinh dịch khổng lồ, gấp đôi, của cả hai người cùng lúc phun ra, lấp đầy tử cung cô, rồi trào ngược ra ngoài. Dòng tinh dịch trắng đục, nóng hổi chảy xuống bụng dưới của Tùng, chảy xuống đùi Ngân, một cảnh tượng của sự dư thừa và chiếm hữu tuyệt đối.
Ngân đổ gục về phía trước, gục đầu lên vai Tùng. Minh cũng rút ra và nằm vật xuống lưng cô. Ba cơ thể dính chặt vào nhau, kiệt quệ.
Không còn tiếng nói, không còn tiếng rên. Chỉ còn tiếng thở hổn hển của ba người và mùi nồng nặc của mồ hôi và tinh dịch.
Cú nổ đồng bộ kết thúc. Ngân đổ gục hoàn toàn về phía trước, gục đầu lên bờ vai vững chãi của Tùng. Minh cũng trượt xuống, nằm đè lên một phần lưng cô. Ba cơ thể dính chặt vào nhau, một khối da thịt bất động, kiệt quệ.
Sự im lặng đột ngột bao trùm, chói tai và nặng nề. Tiếng la hét, tiếng gầm gừ, tiếng da thịt va chạm điên cuồng đã biến mất. Chỉ còn lại ba nhịp thở hổn hển, đứt quãng, tuyệt vọng hớp lấy không khí trong căn phòng đặc quánh mùi dâm dục. Mắt Ngân nhắm nghiền, nhưng trong đầu cô không phải là bóng tối. Là một màu trắng xóa. Não cô như bị ngắt điện. Không một suy nghĩ, không một cảm xúc, chỉ có dư âm của những cơn co giật vẫn còn chạy dọc các thớ cơ. Cô cảm nhận được sức nặng của hai người đàn ông, một phía dưới, một phía trên. Một cảm giác bị đè bẹp nhưng lại an toàn một cách kỳ lạ.
Sau gần một phút, Tùng là người đầu tiên cử động. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng, nhẹ nhàng lăn Ngân sang một bên để cô không bị ngạt, rồi cũng nằm vật ra. Minh cũng trượt hẳn xuống giường. Ba cơ thể giờ đây nằm dàn hàng ngang, chiếm trọn chiếc giường lớn, phơi bày ra một bãi chiến trường của da thịt.
Ngân là tâm điểm của sự hỗn loạn đó. Bụng và cặp vú căng tròn của cô phủ một lớp tinh dịch trắng đục của Minh, một vài chỗ đã bắt đầu khô lại, tạo thành những vệt bóng mờ dưới ánh đèn. Và từ giữa hai chân cô, một dòng sông trắng đặc, hỗn hợp của cả Tùng và Minh, vẫn đang từ từ rỉ ra từ cái lồn đã sưng đỏ, mệt lử. Nó chảy xuống đùi trong, hòa với mồ hôi, tạo thành một sự dính nhớp, ấm nóng. Tấm ga giường màu trắng giờ đây là một bức tranh trừu tượng của dục vọng, loang lổ những vệt tinh dịch, những mảng ẩm ướt của dâm dịch và mồ hôi.
Mùi tanh nồng đặc trưng của tinh dịch giờ đây là mùi chủ đạo, trộn lẫn với mùi mồ hôi chua gắt của hai người đàn ông và mùi hương đàn bà rất riêng của Ngân. Đó là mùi của một cuộc truy hoan đến kiệt cùng, không che đậy.
Sự im lặng kéo dài. Minh, kẻ không bao giờ chịu được im lặng quá lâu, khẽ rên lên một tiếng. Giọng gã khàn đặc, không ra hơi.
“Mẹ kiếp… Tao… tao tưởng tao chết thật rồi… Hết mẹ nó sức…”
“Hừ… Tao cũng…” Tùng chỉ có thể thở ra một tiếng.
“Chị… cũng vậy…” Ngân thì thầm, mắt vẫn nhắm, giọng yếu ớt gần như không nghe thấy.
Tùng, dù đang mệt lử, vẫn cố gắng vươn tay ra. Nhưng không phải để sờ soạng. Hắn chỉ nhẹ nhàng gạt những lọn tóc bết mồ hôi ra khỏi trán Ngân. Một cử chỉ chăm sóc thuần túy.
Ngân khẽ mở mắt, nhìn Tùng. Ánh mắt cô không còn dâm đãng, chỉ có một sự dịu dàng và biết ơn sâu sắc. Cô khẽ mỉm cười với hắn. Minh nhìn thấy cảnh đó. Gã không ghen. Gã cũng vươn tay, nhưng không chạm vào Ngân. Gã chỉ đặt tay lên vai Tùng và vỗ nhẹ. “Mày được lắm.”
Không một ai có đủ sức lực hay suy nghĩ để đi tắm, để dọn dẹp “bãi chiến trường”. Sự mệt mỏi thể xác đã chiến thắng tất cả.
“Bẩn vãi lồn…” Minh lẩm bẩm. “Nhưng mà… kệ mẹ đi… ngủ đã…”
Như một phản xạ tự nhiên, họ tìm đến hơi ấm của nhau. Minh khẽ dịch người, gối đầu lên một bên vai Ngân. Tùng, từ phía bên kia, cũng vô thức vòng tay qua, ôm lấy eo cô. Ngân, nằm giữa, tay cô vô thức nắm lấy tay Tùng, chân cô gác lên chân Minh.
Không một lời nào nữa. Cả ba, trong tình trạng trần truồng, dính bết, kiệt sức, cứ thế chìm vào một giấc ngủ sâu không mộng mị, trong vòng tay của nhau, trên chính bãi chiến trường do họ tạo ra.
Họ không chỉ là những kẻ làm tình. Họ là một bầy, một gia đình dị hợm, không thể tách rời.
