Mê Cung Của Con Nai
Chương 61 : Sự Gia Nhập Có Chủ Đích
Chương 50: Sự Gia Nhập Có Chủ Đích
Trên chiếc giường lớn, dưới tấm gương trần, vở kịch vẫn đang tiếp diễn. Minh, trong vai một đạo diễn-diễn viên đầy hứng khởi, không ngừng đưa ra những lời bình luận tục tĩu, trong khi hông vẫn thúc đều đặn vào người phụ nữ bên dưới.
“Nhìn kìa chị! Nhìn mông chị bị em làm cho nảy lên trong gương kìa! Trắng quá! Mềm quá!”
Ngân chỉ cười, hai tay bấu chặt lấy tấm ga giường, lưng ưỡn lên đón nhận từng cú thúc. Cô đang say sưa với vai diễn của mình, một con mồi đang tận hưởng sự giày vò. Trong lúc cao hứng, cô ngửa đầu ra sau, một tiếng rên dài thoát ra, và ánh mắt cô vô tình lướt lên tấm gương.
Cô khựng lại.
Giữa tiếng da thịt va chạm và tiếng thở hổn hển, cô thấy một điều bất thường. Trong tấm gương, phản chiếu lại không chỉ có hai cơ thể đang quấn lấy nhau. Ở ngay khung cửa phòng, có một hình bóng thứ ba. Một bóng đen to lớn, vạm vỡ, đang khoanh tay trước ngực, lặng lẽ tựa vào thành cửa và quan sát. Là Tùng.
Cô không la lên. Cô không hoảng sợ. Ngược lại, một ý nghĩ điên rồ và đầy phấn khích lóe lên. Toàn bộ sự dồn nén của cuộc truy hoan, kết hợp với sự xuất hiện bất ngờ này, đã đẩy cô qua bờ vực của sự kiểm soát. Một tiếng cười bật ra, ban đầu chỉ là khùng khục trong cổ họng, rồi vỡ òa thành một tràng cười sảng khoái, không thể kìm nén.
Tiếng cười của cô làm Minh giật mình, nhịp điệu của gã lỡ đi một nhịp. “Sao thế Chị Nuôi? Tự nhiên cười gì vậy?”
Gã khó hiểu, nhìn theo ánh mắt cô lên trần nhà. Và rồi gã cũng thấy. Gã thấy hình ảnh phản chiếu của Tùng.
Ngân, vừa cười vừa đẩy Minh ra khỏi người mình. “Minh! Em diễn dở quá! Thấy chưa, có ‘khán giả danh dự’ đến mà không biết kìa!”
Cô nằm đó, trên tấm ga giường nhàu nát, chiếc váy lụa vẫn vo tròn dưới cằm, cơ thể trần truồng bóng loáng mồ hôi. Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Tùng trong gương, ánh mắt lấp lánh, đầy mời gọi.
“Vào đây đi em. Đang vui mà. Đứng đó làm gì?”
Minh không hề có một chút bối rối hay ghen tuông. Gã nhìn Tùng, rồi nhìn Ngân, rồi lại nhìn Tùng. Gã cười toe toét, vẫy tay với hình ảnh của Tùng trong gương như một người bạn cũ.
“Ấy, ‘trâu bò’ về rồi đấy à? Đúng lúc lắm! Vào đây giúp một tay đi, con mèo này khỏe quá, một mình anh mày ‘vật’ không nổi!”
Tùng không cần lời mời thứ hai. Hắn đã đứng đó đủ lâu, đã nghe đủ, đã thấy đủ. Adrenaline và ham muốn đã sôi sục trong huyết quản. Hắn cười, một nụ cười của con thú săn tìm thấy bầy đàn. Hắn từ từ cởi phăng chiếc áo sơ mi công sở nhàu nát, quăng nó xuống sàn, để lộ thân trên trần trụi, cuồn cuộn cơ bắp. Rồi hắn ung dung bước vào phòng, như một vị vua bước vào lãnh địa của mình.
Hắn không nói gì. Hắn lao thẳng lên giường.
Vở kịch giờ đã có đủ ba diễn viên. Sự hỗn loạn có chủ đích sắp bắt đầu.
Tùng không cần một lời mời. Hắn lao lên giường như một con gấu tìm thấy hũ mật. Sự xuất hiện của hắn không phá vỡ vở kịch, nó chỉ bổ sung thêm một vai diễn, biến màn độc diễn thành một vũ điệu hỗn loạn.
Họ tự động phân chia lãnh địa như một bầy sói đã quá quen thuộc với nhau. Tùng, với sức mạnh không thể bàn cãi, nắm lấy hông Ngân, kéo cô lại và dễ dàng chiếm lấy vai trò xâm nhập chính. Minh, với sự tinh quái và hiếu động, vui vẻ đảm nhận vai trò “hỗ trợ”, trườn lên phía trên và chiếm lĩnh toàn bộ phần thân trên của cô. Ngân nằm giữa, không chống cự, chỉ dang rộng tay chân, một sự dâng hiến tuyệt đối.
Cả ba, như một phản xạ vô thức, cùng ngước mắt nhìn lên trần nhà. Tấm gương lạnh lẽo phản chiếu lại một cảnh tượng kỳ lạ và hài hòa một cách bệnh hoạn.
Tấm lưng rám nắng, cuồn cuộn cơ bắp của Tùng đang nhấp nhô đều đặn, mồ hôi chảy thành dòng, lấp lánh dưới ánh đèn. Cái đầu nhuộm màu khói của Minh thì đang ẩn hiện giữa cặp vú trắng nõn, căng tròn của Ngân. Và ở giữa, là cơ thể mềm mại, ửng hồng của cô, đang quằn quại, bị kéo giật giữa hai nguồn khoái cảm.
Tùng bắt đầu thúc, những cú thúc mạnh mẽ, sâu và đầy uy lực. Dương vật to lớn của hắn lấp đầy cô, làm cặp mông tròn lẳn của Ngân nảy lên khỏi mặt nệm theo từng nhịp. Tiếng da thịt ẩm ướt va vào nhau “bành bạch, bành bạch”, vang dội, trần trụi.
Trong khi đó, miệng của Minh đang ngấu nghiến một bên vú của Ngân như một đứa trẻ đói sữa, tạo ra những tiếng “chụt chụt” ướt át. Tay kia của gã thì không ngừng bóp nặn bên vú còn lại, những ngón tay rắn chắc bấu vào da thịt mềm mại, khiến nó biến dạng.
Căn phòng không còn yên tĩnh. Nó là một bản giao hưởng của những âm thanh nguyên thủy.
“Tùng! Chậm thôi mày!” Minh hét lên, miệng vẫn không rời vú Ngân. “Nhìn trong gương kìa, vú chị ấy nảy lên như sóng ấy! Đã vãi! Chị ơi, nhìn này, em cắn núm vú chị nhé!”
Tùng gầm gừ, không ngẩng mặt lên khỏi công việc của mình. “Mày im đi! Lo việc của mày đi! Chị, sướng không? Nhìn lồn chị bị em đụ trong gương kìa! Nó đang mút chặt lấy cu em này!”
Ngân không còn nói được thành lời. Cô chỉ có thể rên la, giọng vỡ ra thành những âm thanh đứt quãng. “Sướng… Cả hai em… giỏi lắm… A… mạnh nữa đi Tùng… Minh, liếm đi em…”
Lời nói của cô càng khiến hai con thú thêm điên cuồng. Minh nhìn lên tấm gương, một nụ cười đểu cáng nở trên môi.
“Chị Nuôi thấy sao? Hai anh em em cùng lúc thế này… có hơn thằng Alex của chị không? Nó có làm được trò này không?”
Câu hỏi của Minh như một mũi dao kích thích, đánh thẳng vào lòng tự tôn của cả ba. Ngân, giữa cơn bão khoái lạc, hét lên một tiếng dài, vừa rên rỉ vừa sung sướng.
“Hơn… Hơn nhiều… Các em là nhất…”
Lời khẳng định của cô là một chiến thắng. Một chiến thắng chung. Cả Tùng và Minh cùng gầm lên một tiếng thỏa mãn, và vũ điệu của họ càng trở nên điên cuồng, dồn dập, như để đóng dấu chiến thắng của mình lên từng tấc da thịt của người phụ nữ đang quằn quại dưới thân họ.
