Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 6 : Vị Trà Gừng



Chương 5: Vị Trà Gừng

Cả hai đều đã ở ngưỡng cửa của sự bùng nổ. Sự dạo đầu hoàn hảo đã đẩy ham muốn lên đến đỉnh điểm, khiến từng thớ thịt run rẩy. Giờ là lúc cho màn chính, nơi da thịt sẽ lên tiếng, nơi bản năng sẽ chiếm lĩnh.

Ngân kéo hắn nằm lên người mình. Dương vật cương cứng của hắn cọ vào giữa hai đùi cô, nóng rực và đầy hứa hẹn, như một cây gậy lửa đang tìm kiếm hang động. Giọng cô gấp gáp, khàn đặc vì ham muốn, như tiếng rên rỉ của con thú cái đang động dục. “Vào đi em… Chị muốn… Mau lên… Đừng hành hạ chị nữa…”

Sơn định thúc vào, nhưng rồi hắn khựng lại. Một khoảnh khắc của trách nhiệm, một tia lý trí cuối cùng lóe lên trong cơn điên cuồng của dục vọng. Hắn thở dốc, lồng ngực phập phồng. “Chờ… chờ em một chút… Bao…” Hắn lồm cồm bò dậy, dáng đi có chút loạng choạng vì cơn cương cứng, tìm đến cái ví vứt ở góc phòng. Tiếng xé vỏ bao cao su vang lên khô khốc, xé toạc sự tĩnh lặng, một âm thanh trần trụi phá vỡ mọi sự lãng mạn, nhưng lại đầy kích thích.

Hắn mang nó vào xong, quay lại. Ngân đã nằm sẵn, hai chân dạng rộng, mời gọi, như một bông hoa đang hé nở chờ đón ong bướm. Hắn quỳ giữa hai chân cô, đặt đầu dương vật vào cửa hang đã sũng nước, nóng bỏng, cảm nhận sự mềm mại và ẩm ướt đang bao bọc lấy. Hắn từ từ đẩy vào, từng milimet một, như một kẻ xâm lược đang thăm dò lãnh thổ mới. Một cảm giác chặt chẽ, nóng bỏng, dù bị ngăn cách bởi một lớp màng mỏng, nhưng vẫn đủ để đốt cháy mọi giác quan. Hắn tiến vào cho đến khi ngập hết, một tiếng “phập” sâu và đặc vang lên. Cả hai cùng thở hắt ra một tiếng, một tiếng thở dài của sự giải tỏa và hợp nhất, một sự hòa quyện đầy bản năng, nơi hai cơ thể trở thành một.

Sơn bắt đầu di chuyển. Ban đầu chậm rãi, sâu và chắc. Mỗi cú thúc là một sự thăm dò. Một tiếng “a…” khe khẽ, bị dồn nén bật ra khỏi môi Ngân. Lưng cô khẽ ưỡn cong. Đáp lại âm thanh đó, một tiếng gầm gừ trầm đục vang lên từ lồng ngực hắn, một lời xác nhận của con thú săn đã tìm thấy mục tiêu.

Nhịp điệu trở nên nhanh hơn, mạnh hơn. Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch”, “lép nhép” vì ẩm ướt. Tiếng giường gỗ cũ kỹ bắt đầu kêu “cót két” ai oán.

“A… đúng rồi… đúng rồi! Ngay chỗ đó!” – Ngân rên rỉ, giọng nói bị xé ra bởi từng hơi thở.

Lời khen của cô như một liều thuốc kích thích. Hắn cúi xuống, giọng khàn đặc, thì thầm vào tai cô: “Thích không? Lồn em đang mút chặt lấy cu anh thế này cơ mà. Rên to lên cho anh nghe đi…”

“Sướng… sướng quá… Sơn ơi…” – cô đáp lại, vòng chân qua hông hắn, siết chặt.

Mọi sự kiểm soát biến mất. Nhịp điệu trở nên điên cuồng, là những cú thúc của bản năng thuần túy. Móng tay Ngân bấu sâu vào lưng hắn, để lại những vệt cào dài.

Giọng cô không còn là lời nói, mà là một mệnh lệnh khàn đặc, bị xé toạc bởi từng hơi thở hổn hển: “Mạnh nữa… làm ơn… Địt chết con đĩ này đi!”

Hắn đáp lại bằng một cú thúc chạm đến tận cùng tử cung, giọng gầm lên đầy chiếm hữu: “Con đĩ của anh! Nhìn anh địt em này! Anh sắp bắn hết vào trong cho em đây!”

Những cú thúc cuối cùng trở nên điên cuồng, mất kiểm soát. Lưng Ngân ưỡn cong hết cỡ như một cây cung. Một tiếng thét xé toạc sự im lặng, kéo dài đến khi lồng ngực không còn không khí, tên hắn bị xé nát trong tiếng la: “SƠN… A… A… Á…!”

Cùng lúc đó, hắn gầm lên như một con thú bị thương, mỗi thớ cơ trên người gồng cứng lại khi hắn thúc vào lần cuối cùng, giải phóng toàn bộ dòng năng lượng nóng bỏng vào sâu bên trong cô.

Cơn bão tan. Hắn đổ gục xuống người cô, nặng trĩu. Sự im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai cơ thể. Cô vùi mặt vào ngực hắn, vai khẽ run lên.

“…em chết mất…” – cô thì thầm, nhưng không thể nói hết câu.

Hắn vuốt tóc cô, giọng khàn đi vì kiệt sức: “…anh đây.”

Cơn bão đã đến đỉnh điểm. Năng lượng trong phòng căng như dây đàn sắp đứt, chỉ chờ một cú chạm cuối cùng để vỡ tung, để mọi thứ tan chảy vào hư vô.

Những cú thúc của Sơn trở nên điên cuồng, mất kiểm soát, như một con thú hoang đang lao vào con mồi cuối cùng, không còn chút lý trí. Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch”, “lép nhép” vang vọng khắp căn phòng, hòa cùng tiếng tim đập thình thịch của cả hai, như một bản giao hưởng nguyên thủy. Tiếng giường gỗ cũ kỹ kêu cót két ai oán theo từng cú thúc, từng pha rút ra và đi vào, như một lời than vãn của vật chất trước sự điên cuồng của dục vọng. Hắn gầm lên một tiếng như thú hoang, một tiếng gầm của sự giải thoát tột cùng, thúc một cú cuối cùng thật sâu rồi gục xuống người Ngân, cơ thể co giật dữ dội khi xuất tinh, từng thớ cơ căng cứng rồi mềm nhũn. Dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh, bắn mạnh vào sâu bên trong cô, lấp đầy chiếc bao cao su, một sự chiếm hữu hoàn toàn, một dấu ấn không thể xóa nhòa. Sự bùng nổ của hắn là chất xúc tác cuối cùng. Toàn bộ cơ thể cô siết lại, co giật dữ dội, cơ âm đạo siết chặt lấy dương vật hắn, như muốn giữ chặt lấy hắn mãi mãi, không cho hắn thoát ra. Cô hét lên một tiếng dài, cao và sắc, không còn là lời nói mà là một sự giải phóng năng lượng thuần túy, hai mắt nhắm nghiền, đầu ngửa ra sau, hoàn toàn đầu hàng trước cơn cực khoái, một sự giải thoát tột cùng, một sự hủy diệt ngọt ngào, nơi khoái lạc và đau đớn hòa làm một. “SƠN… A… A… Á…!”

Và rồi, cơn bão tan.

Sự im lặng đột ngột ập xuống, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai người, nặng nhọc và gấp gáp. Sơn vẫn nằm trên người cô, nặng trĩu. Mùi mồ hôi, mùi tình dục và mùi cao su trộn lẫn vào nhau, một mùi hương đặc trưng của sự thỏa mãn, đặc quánh trong không khí lạnh.

Hắn rút ra, chiếc bao cao su căng phồng tinh dịch trắng đục. Hắn lồm cồm bò dậy, bước đi có chút loạng choạng, cẩn thận tháo nó ra, vo viên trong một tờ giấy ăn và ném vào sọt rác. Hành động rất thực tế và trần trụi, phá vỡ mọi sự lãng mạn.

Họ nằm cạnh nhau, không nói gì. Sơn vòng tay ôm lấy Ngân. Cô gối đầu lên lồng ngực rắn chắc của hắn, lắng nghe tiếng tim đập đang dần chậm lại. Bàn tay cô khẽ đặt lên bụng hắn, cảm nhận từng thớ cơ vẫn còn hơi run rẩy.

“Chị… ổn không?” Hắn thì thầm, giọng khàn đặc và mệt lử.

Ngân cười khẽ, giọng cũng mệt không kém. Cô ngẩng đầu lên một chút, hôn nhẹ lên ngực hắn.

“Chưa bao giờ ổn hơn.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...