Mê Cung Của Con Nai
Chương 59 : Cuộc Đòi Nợ Vui Vẻ
Chương 49: Cuộc Đòi Nợ Vui Vẻ
Chiếc taxi lướt đi trong cái nóng hầm hập của Hà Nội. Minh ngả người ra sau, tấm lưng mệt mỏi dính vào lớp ghế giả da rẻ tiền, nhớp nháp. Không khí trong xe đặc quánh mùi long não treo lủng lẳng trước mặt gã tài xế, một mùi hương nhân tạo đến nhức óc, cố gắng át đi mùi xăng và khói bụi. Gã mệt. Chuyến bay dài, cuộc họp chán ngắt. Nhưng sự mệt mỏi thể xác đó không là gì so với cơn ngứa ngáy đang cào cấu bên trong. Một cơn GATO đúng nghĩa.
Gã mở điện thoại, màn hình sáng lên, rọi vào khuôn mặt góc cạnh và mái tóc nhuộm màu khói. Bức ảnh trong group Zalo hiện ra, rõ mồn một. Thằng Tùng, với nụ cười hiền lành đến ngu ngốc, đang đút cho Ngân một miếng bánh. Còn Ngân, chị đại của gã, đang nghiêng đầu, miệng hé ra đón lấy, ánh mắt lấp lánh ý cười.
“Mẹ kiếp,” Minh rít qua kẽ răng. “Nhìn cái mặt thằng Tùng nó phê chưa kìa. Được chị đại chăm sóc tận răng. Còn mình thì phải ngồi đây hít khói. Bất công!”
Sự ghen tị không phải là sự ghen tuông của một kẻ yêu đơn phương. Nó là sự tức tối của một đứa trẻ hiếu thắng bị cướp mất món đồ chơi yêu thích nhất. Ngân là trò chơi của gã, là đối thủ, là “cạ cứng”. Và trong lúc gã vắng mặt, thằng Tùng, cái thằng “em trai mưa” chỉ biết dùng sức mạnh cơ bắp, lại dám “ăn mảnh” một mình.
Không thể chấp nhận được.
Sự mệt mỏi tan biến, thay vào đó là một luồng adrenaline tinh quái. Gã mở group chat Zalo “Bộ Lạc Hoang Dã”. Ngón tay gõ lia lịa trên màn hình.
Minh gửi một sticker hình con hổ đang gầm gừ, giơ vuốt sắc nhọn.
Minh: @all, Chúa sơn lâm hồi cung đây!
Gã cười khẩy, liếc nhìn gã tài xế qua gương chiếu hậu. Trò vui bây giờ mới bắt đầu.
Minh: Nghe giang hồ đồn cuối tuần vừa rồi có đứa em trai mưa nào đó được @Bảo Ngân ‘bảo dưỡng’ đặc biệt, sướng đến tận nóc. @Tùng, kể anh em nghe coi, có ‘ra’ ngô ra khoai không?
Sự im lặng. Chỉ có hai chữ “Đã xem” lạnh lùng hiện lên dưới tên của Tùng và Quân.
Quân: (Thả một icon mặt cười nhếch mép.)
Thấy Tùng không trả lời, Minh càng được đà. Gã biết mình đã đánh trúng chỗ ngứa.
Minh: Im lặng là vàng à? Thôi không nói nhiều! Em vừa hạ cánh Nội Bài. Đang trên đường đến thẳng nhà Chị Nuôi để đòi lại công bằng đây!
Gã nhấn nút gửi, rồi bồi thêm một đòn quyết định.
Minh: @Bảo Ngân, liệu hồn đấy! Chuẩn bị tinh thần ‘trả nợ’ cả vốn lẫn lãi đi là vừa!
Gã quăng điện thoại sang ghế bên cạnh, ngả người ra sau, một nụ cười đắc thắng nở trên môi. Mồi đã giăng. Giờ chỉ việc chờ con mèo cái xinh đẹp kia phản ứng.
Trong căn hộ áp mái sang trọng, Ngân vừa bước ra khỏi phòng tắm. Cô đọc những dòng tin nhắn của Minh, và một tiếng cười trong vắt, không thể kìm nén, bật ra. Tiếng cười của cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng, một tiếng cười sảng khoái và đầy phấn khích.
“Thằng quỷ này!”
Cô không hề lo sợ. Ngược lại, một luồng điện chạy dọc sống lưng. Sự bình yên của hai ngày cuối tuần đột nhiên trở nên tẻ nhạt. Cô nhớ sự hỗn loạn, nhớ cái cách gã Minh luôn biết cách khuấy tung mọi thứ lên. Cô đi về phía phòng ngủ, mở tủ quần áo. Không phải là những bộ đồ lanh kín đáo. Tối nay, bão sẽ về. Và cô cần một bộ cánh xứng tầm để đón bão.
Tiếng chuông cửa vang lên, sắc gọn và dứt khoát, cắt ngang sự tĩnh lặng của căn hộ. Ngân không vội. Cô khoan thai đặt chai rượu vang đỏ xuống bàn, nhìn ngắm chất lỏng màu ruby sóng sánh trong chiếc ly pha lê. Cô vừa tắm xong, da thịt vẫn còn ửng hồng, tỏa ra một mùi hương hỗn tạp của sữa tắm hoa lan và mùi đàn bà rất riêng.
Cô bước ra cửa, chân trần trên sàn gỗ mát lạnh. Chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu đỏ rượu ngắn cũn, mỏng tang, dính hờ hững vào cơ thể. Lớp vải bóng loáng lướt trên từng đường cong, lúc ẩn lúc hiện cặp vú không nội y, hai nụ hồng nhỏ xinh đang cương cứng lên vì dự cảm.
Cô mở cửa, nhưng chỉ một khe hẹp. Đôi mắt lấp lánh của cô nhìn qua khe cửa, rồi cô nhếch mép, tay nâng ly rượu lên môi, nhấp một ngụm nhỏ.
“Đến rồi à, chủ nợ?”
Minh không nói một lời. Sự trêu chọc của cô chỉ như một mồi lửa ném vào thùng xăng. Gã lao vào. Một cơn lốc của da thịt và sự đòi hỏi. Gã không bế, gã vác thốc cô lên vai như một bao gạo. Thế giới trong mắt Ngân lộn nhào.
“Á! Thằng điên! Thả chị xuống! Ướt hết lưng em rồi!”
Cô la lên, nhưng trong tiếng la có cả tiếng cười. Ly rượu trên tay cô chao đảo, chất lỏng màu đỏ sẫm đổ tràn xuống tấm lưng trần vạm vỡ của gã, lạnh buốt và dính nhớp. Minh vỗ mạnh vào cặp mông tròn lẳn, đang bị chiếc váy lụa bó chặt của cô.
“Nợ thì phải trả! Cuối tuần của em đâu? Đền đây!”
Gã quẳng cô xuống chiếc sofa da mềm mại giữa phòng. Tấm lưng trần của cô tiếp xúc với bề mặt da lạnh lẽo, một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng. Gã lao vào, nhưng không phải để hôn. Gã cù lét, gã cắn yêu vào vai, vào cổ cô. Một cuộc vật lộn trần trụi và đầy ắp tiếng cười bắt đầu.
“Ha ha… nhột… đừng… Minh!”
Cô cười ré lên, nước mắt giàn giụa. Cô dùng hai chân dài thon thả của mình kẹp chặt lấy hông gã, cố gắng đẩy ra. Chiếc váy lụa mỏng manh trong cuộc quần thảo đã bị xô lên tận eo, để lộ ra tất cả. Cặp vú no tròn, trắng nõn bung ra khỏi lớp vải, nảy lên theo từng nhịp thở dốc, hai núm vú sẫm màu cương cứng lên vì kích thích. Bề mặt thô ráp của chiếc quần jeans Minh đang mặc cọ xát vào vùng da non mềm mại ở đùi trong cô, một sự ma sát đầy khêu gợi. Gã có thể cảm nhận được sự ẩm ướt của cô đang bắt đầu thấm qua lớp vải lót mỏng manh.
“Dám trốn em đi chơi với thằng Tùng này! Dám cho nó đụ mà không cho em này!” Gã gầm gừ, vùi mặt vào hõm cổ cô, vừa cắn vừa mút.
“Ai bảo em đi xa… Đáng đời…” Cô vừa cười vừa thở hổn hển, tay cào nhẹ lên tấm lưng gã. “Á… đừng cắn chỗ đó…”
Cuộc vật lộn dần chậm lại. Tiếng cười tắt dần, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của hai người. Họ dừng lại, nằm đè lên nhau, mồ hôi lấm tấm. Minh chống tay, nhổm người dậy, nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt gã không còn vẻ trêu đùa, nó tối sầm lại, đặc quánh ham muốn. Ngân cũng nhìn lại, ánh mắt mơ màng, thách thức.
Gã từ từ cúi xuống, chiếm lấy đôi môi sưng mọng của cô. Nụ hôn không còn vui vẻ, nó sâu, chậm và ngấu nghiến. Lưỡi gã càn quét trong khoang miệng cô, có vị rượu vang, vị mồ hôi và vị của chính cô. Bàn tay gã không còn cù lét, nó bóp mạnh lấy một bên vú của cô, vê đầu ti một cách thô bạo.
Ngân rên lên. Trò đùa đã kết thúc. Ham muốn thật sự đã bùng nổ.
Minh dứt ra, hơi thở hổn hển. Gã nhìn cô, rồi nhìn quanh căn phòng.
“Chưa đủ,” gã thì thầm, giọng khàn đặc. “Em muốn một sân khấu lớn hơn.”
Gã bế cô lên, lần này một cách nhẹ nhàng hơn, và đi về phía phòng ngủ. Trò vui chỉ vừa mới bắt đầu.
