Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 58 : C: Dư Âm Của Sự Phục Tùng



Chương 48.C: Dư Âm Của Sự Phục Tùng

Vài phút sau cơn bão, phòng ngủ chìm vào một sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Tùng đã đổ gục xuống giường, nằm thở như một con cá mắc cạn, hoàn toàn kiệt sức. Ngân từ từ ngồi dậy, cơ thể cô bóng loáng mồ hôi và dính đầy thứ chất lỏng trắng đục, đặc sệt của hắn. Không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở hổn hển và mùi tình dục nồng nàn, ngai ngái.

Cô không vội đi tắm. Cô nhìn Tùng đang nằm đó, mắt nhắm nghiền, lồng ngực phập phồng, một con thú lớn đã dốc cạn toàn bộ sức lực để phục vụ cô. Một cảm giác thỏa mãn sâu sắc, không chỉ về thể xác mà còn về quyền lực, dâng lên trong lòng. Ánh mắt cô nhìn hắn vừa trìu mến, vừa có chút tự đắc.

Sau đó, cô nhìn xuống cơ thể mình, nhìn lớp tinh dịch vẫn còn ấm nóng trên ngực và bụng. Cô từ từ dùng một ngón tay, gạt lấy một ít, rồi không một chút do dự, đưa lên miệng và liếm sạch. Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Tùng. Một nghi lễ của sự chấp nhận. Cô không chỉ chấp nhận “sản phẩm” của hắn, cô còn biến nó thành một phần của mình. Đó là sự khẳng định quyền sở hữu và một sự thân mật đến trần trụi.

Sau nghi lễ đó, cô mới với lấy điện thoại. Cô mở camera trước. Cô không chụp mặt mình. Cô chỉ chụp từ cổ xuống đến bụng. Bức ảnh lấy nét vào bờ vai trần và phần ngực căng tròn, trên đó vẫn còn vương lại những vệt tinh dịch trắng đục, lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Một bức ảnh vừa nghệ thuật, vừa thô tục một cách không thể chối cãi.

Cô mở group chat Zalo “Bộ Lạc Hoang Dã” và gửi tấm ảnh đó vào.

Gần như ngay lập tức, điện thoại rung lên bần bật.

Minh là người đầu tiên. Gã gửi một loạt sticker con gấu Brown đang đập đầu vào tường.

“ĐM! ĐM! ĐM! SƯỚNG NHÉ THẰNG CHÓ @Tùng! DÁM ĂN MẢNH MỘT MÌNH! CÁI NÀY LÀ CỐ TÌNH CHỌC TỨC BỌN NÀY MÀ! @Bảo Ngân, CHỊ NUÔI ÁC LẮM! Lần sau vào Sài Gòn em không ‘bảo dưỡng’ cho chị bằng hai tay hai chân thì em không phải thằng Minh!”

Quân im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời, vẫn bằng giọng điệu phân tích quen thuộc.

“Một hình ảnh thú vị. Vừa là chiến lợi phẩm của người chiến thắng, vừa là sự khẳng định quyền lực của người bị chinh phục. Sự phục tùng của Tùng đã trở thành khoái lạc và quyền lực của Ngân. Case study này ngày càng phức tạp.”

Minh lập tức đáp trả.

“Phức tạp cái đầu mày! Tóm lại là GATO! Bọn tao GATO! Rõ chưa!”

Ngân đọc những dòng tin nhắn, bật cười thành tiếng. Tiếng cười trong trẻo của cô làm Tùng khẽ mở mắt. Hắn quay sang nhìn cô, giọng khàn đặc và mệt mỏi.

“Chị… cười gì vậy?”

Ngân cúi xuống, hôn nhẹ lên vầng trán đẫm mồ hôi của hắn. “Cười vì chị có những đứa em trai ngốc nghếch, đáng yêu.”

Cô đặt điện thoại xuống, rồi nằm xuống bên cạnh Tùng, gối đầu lên cánh tay rắn chắc của hắn, rúc người vào lồng ngực ấm áp.

“Ngủ đi, con trâu của chị. Em làm tốt lắm.”

Tùng mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc. Hắn không nói gì thêm, chỉ siết nhẹ vòng tay rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngân nằm đó, trong vòng tay của hắn, lắng nghe tiếng thông báo tin nhắn vẫn reo lên không ngớt từ chiếc điện thoại bị bỏ quên. Cô cảm thấy một sự bình yên trọn vẹn. Bài học về sự phục tùng đã kết thúc một cách hoàn hảo.

Hai ngày sau, group chat “Bộ Lạc Hoang Dã” sống lại, nhưng theo một kịch bản hoàn toàn khác. Tùng và Ngân bắt đầu “xả ảnh” chuyến đi chơi cuối tuần của họ. Tất nhiên, đó là những tấm ảnh hoàn toàn trong sáng: cảnh họ cùng nhau ăn phở cuốn, cảnh Tùng kiên nhẫn xếp hàng mua trà chanh cho Ngân, cảnh hai người cười rạng rỡ ở một rạp chiếu phim. Một màn kịch hoàn hảo về một người chị gái và một cậu em trai thân thiết.

Nhưng đối với hai khán giả còn lại, những tấm ảnh đó là một sự tra tấn ngọt ngào.

Minh là người nổ phát súng đầu tiên. Gã spam nhóm bằng một loạt meme có hình những con mèo đang khóc lóc thảm thiết, với những dòng chữ như “tổn thương”, “bị phản bội”, “trái tim tan vỡ”.

Gã gào thét trong group: “KHÔNG CHỊU ĐÂU! BẤT CÔNG! Tại sao thằng Tùng lại được chị Nuôi ‘bảo dưỡng’ một mình? Em cũng cần được ‘bảo dưỡng’! Em cũng ‘hư’ lắm rồi này! Chị nhìn đi, em sắp mốc meo ở Sài Gòn rồi!”

Ngân, đang ngồi ở văn phòng, đọc tin nhắn và bật cười. Cô đóng vai “chị cả”, dịu dàng dỗ dành. “Thôi nào, nín đi. Em ở xa quá, chị có muốn ‘bảo dưỡng’ cũng không được.”

Tùng, đang ở phòng gym, chỉ lặng lẽ gửi một sticker hình bắp tay cuồn cuộn đang gồng lên. Một lời khẳng định chiến thắng thầm lặng và đầy kiêu ngạo.

Minh nhìn thấy sticker của Tùng và càng “ấm ức”. “Thế thì chị phải đền bù! Em không biết đâu! Em đề nghị, để hàn gắn sự rạn nứt tình cảm nghiêm trọng này, cuối tháng cả bộ lạc phải có một chuyến đi trốn! Một chuyến đi để chị ‘bảo dưỡng’ toàn diện cho tất cả các thành viên! Công bằng cho tất cả mọi người!”

Lời đề nghị của gã vừa trẻ con, vừa trần trụi. Giữa lúc đó, Quân, người vẫn luôn đóng vai nhà thông thái, lên tiếng. “Một đề xuất hợp lý. Sự thay đổi môi trường và tái thiết lập các nghi lễ chung có thể củng cố lại sự gắn kết của cấu trúc nhóm. Tôi ủng hộ.”

Minh được đà lấn tới. “Đấy! Nhà khoa học cũng nói thế rồi! Chị Nuôi tính sao? Chị có định bỏ rơi những đứa con bơ vơ còn lại không?”

Ngân cười, cô biết đây chính là cái kết mà tất cả đều mong muốn. Cô gửi một sticker hình con mèo đang chống cằm suy nghĩ. “Để xem… các em có ý tưởng gì hay ho không đã. Phải ‘bảo dưỡng’ ở một nơi xứng đáng chứ.”

Lời nói của cô như một sự chấp thuận. Group chat nổ tung. “PHAN THIẾT! ĐI PHAN THIẾT ĐI CHỊ ƠI! BIỂN XANH CÁT TRẮNG, RESORT 5 SAO, THA HỒ ‘BẢO DƯỠNG’!” Minh hét lên bằng chữ in hoa.

Ngân mỉm cười. Mồi đã được Minh ném ra. Và cô đã vui vẻ cắn câu. Cuộc hội ngộ tiếp theo của bầy đàn đã chính thức được khởi động, dưới danh nghĩa của một lời ghen tuông giả tạo.

 

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...