Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 55 : Mệnh Lệnh Của Cơn Đói



Chương 47: Mệnh Lệnh Của Cơn Đói

Tối thứ Sáu. Ngân kết thúc cuộc họp online cuối cùng của tuần bằng một cú click chuột tàn nhẫn. Cô gỡ cặp kính xuống, day day sống mũi. Đầu óc cô đặc quánh lại sau hàng giờ nhìn vào những con số và những gương mặt giả tạo qua màn hình. Căn hộ sang trọng, tĩnh lặng chào đón cô bằng một sự im lặng gần như thù địch. Cô mệt mỏi và trống rỗng. Một sự trống rỗng cần được lấp đầy.

Cô bước vào phòng tắm, cởi bỏ bộ đồ công sở cứng nhắc và đứng dưới vòi sen, để dòng nước nóng xối thẳng lên đỉnh đầu, chảy tràn xuống cơ thể. Cô nhắm mắt, cố gắng gột rửa đi sự mệt mỏi của công việc, của thế giới thực. Nhưng thay vào đó, những ký ức khác, những ký ức trần trụi và hoang dại hơn, lại trỗi dậy từ chính da thịt mình.

Bàn tay cô vô thức lướt trên cơ thể. Nó không còn là của riêng cô nữa. Nó là một bản đồ của những dấu ấn, một tập hợp những ký ức của bầy đàn.

Tay cô chạm vào cặp vú của mình. Chúng nặng, đầy đặn, có sức nặng của đàn bà, mềm mại và rung lên theo từng nhịp nước xối. Cô nhớ lại cảm giác bàn tay thô bạo của Minh bóp nặn chúng đến ửng đỏ, nhớ lại cảm giác miệng lưỡi thông thái của Quân thờ phụng chúng như một thánh vật. Núm vú của cô săn lại, cương cứng lên dưới dòng nước nóng.

Cô xoa nhẹ vùng bụng dưới, nơi vẫn còn hơi ê ẩm. Cô nhớ lại cảm giác dương vật to lớn, sẫm màu của Tùng thúc vào đó, mạnh mẽ và không ngừng nghỉ. Cô nhớ lại cảm giác cơ bụng mình co thắt lại trong cơn cực khoái, siết chặt lấy hắn. Một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Cô quay người, để nước xối lên lưng và mông. Cô nhớ lại cảm giác bị Tùng nhấc bổng lên giữa vách đá, cặp mông tròn lẳn của cô bị hai bàn tay to lớn, chai sần của hắn bóp chặt.

Cơ thể này, từng tấc da thịt này, đều vang vọng tiếng gọi của họ.

Ngân bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm hờ hững quanh người, nước vẫn còn chảy thành dòng trên da. Cô đứng trước tấm gương lớn phủ đầy hơi nước, lau đi một vệt để nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình. Toàn thân cô ửng hồng vì nước nóng. Đôi mắt cô tối sầm lại, sâu thẳm. Hơi thở trở nên gấp gáp, nông và nóng. Hai đùi cô khẽ cọ vào nhau, một sự ma sát vô thức.

Một cơn ngứa ngáy, một sự trống rỗng cồn cào dâng lên từ nơi sâu nhất trong bụng dưới. Nó không phải là cảm xúc. Nó không phải là nỗi cô đơn. Nó là một cơn đói. Một cơn đói thuần túy của da thịt.

“Không chịu nổi nữa,” một giọng nói gầm lên trong đầu cô. “Mình cần nó. Cần một sức nặng đè lên. Cần một sự lấp đầy từ bên trong. Cần một con thú.”

Cô với lấy điện thoại trên bồn rửa mặt, màn hình vẫn còn dính hơi nước. Cô mở danh bạ. Tùng. Minh. Quân. Ba cái tên như ba cánh cửa dẫn đến ba thế giới khác nhau. Nhưng ngay lúc này, cô không có thời gian cho sự phức tạp hay những trò chơi. Cô không cần một nhà phân tích, cũng không cần một kẻ trình diễn. Cô cần sự đơn giản. Cô cần sức mạnh nguyên thủy. Cô cần một con thú trung thành sẽ đến ngay khi được gọi.

Sự lựa chọn rõ ràng như ban ngày. Cô chọn Tùng.

Ngón tay cô gõ nhanh trên màn hình, mở một cuộc trò chuyện riêng. Không có lời chào, không có hỏi han. Chỉ có ba câu ngắn gọn, như ba nhát dao, như một mệnh lệnh không thể chối cãi.

“Cuối tuần.”

“Qua nhà chị.”

“Chị đói.”

Cô nhấn nút “Gửi”. Một cảm giác thỏa mãn và quyền lực tuyệt đối lan tỏa khắp cơ thể, dập tắt tạm thời cơn cồn cào. Mồi đã được thả. Con thú trung thành nhất của cô sẽ đến.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...