Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 54 : Tiếng Vọng Của Bầy Đàn



Chương 46: Tiếng Vọng Của Bầy Đàn

Một tuần sau chuyến đi Hà Giang, thế giới thực ập vào như một cơn lũ quét, xé toạc bốn người họ ra và ném mỗi đứa về một góc riêng. Ngân trở về với sự tĩnh tại giả tạo của căn hộ cao cấp ở Hà Nội. Tùng lao vào phòng gym ồn ào, đẫm mồ hôi. Minh bị ném trả lại Sài Gòn, giữa những quán bar rooftop lộng lẫy và giả tạo. Quân thu mình trong phòng làm việc yên tĩnh, đầy sách. Bốn thế giới khác biệt, nhưng tất cả đều cảm thấy một sự bứt rứt, một cảm giác “sai sai” đến khó chịu. Họ như những con thú vừa được nếm mùi hoang dã, giờ bị nhốt lại vào những chiếc lồng vô hình. Sợi dây liên kết duy nhất còn lại là một group chat Zalo vừa được đổi tên: “Bộ Lạc Hoang Dã”.

Ngân đang ngồi thiền trên ban công, cố gắng tìm lại sự bình yên trong mùi trà hoa cúc, nhưng tâm trí cô không ngừng bị khuấy động bởi những rung động của chiếc điện thoại. Cô đang cố gắng nhốt con thú bên trong lại, nhưng nó cứ cào cấu đòi ra. Ở một góc khác của thành phố, Tùng đang gầm lên, đẩy một mức tạ kỷ lục. Hắn đang biến nỗi nhớ cồn cào và sự bứt rứt thành sức mạnh cơ bắp. Mỗi lần đẩy tạ lên, hắn lại tưởng tượng đến sức nặng của cơ thể Ngân đang quấn lấy mình. Cách đó hơn ngàn cây số, Minh ngồi giữa một đám đông ồn ào, một tay khoác vai cô hot girl chân dài, tay kia cầm ly cocktail, nhưng mắt gã lại dán chặt vào màn hình điện thoại. Gã cười nói oang oang, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. Còn Quân, hắn đang đọc một cuốn sách về tâm lý học tội phạm, nhưng tâm trí lại đang phân tích một “case study” hấp dẫn hơn nhiều: “bộ lạc” của chính hắn.

Điện thoại của cả nhóm cùng lúc rung lên. Minh là người ném viên đá đầu tiên xuống mặt hồ tĩnh lặng. Gã gửi một tấm ảnh vào group. Trong ảnh, gã đang ngồi ở một rooftop bar sang chảnh, cười toe toét, tay khoác vai một cô em xinh đẹp. Nhưng ánh mắt gã nhìn thẳng vào ống kính, một cái nhìn đầy thách thức. Gã viết: “Sài Gòn đêm nay lại có biến! Anh em ngoài Bắc chịu khó nhé! ;)”

Trong phòng làm việc của mình, Quân nhìn tấm ảnh và mỉm cười. “Một màn trình diễn,” hắn nghĩ. “Xung quanh càng đông người, cậu ta càng cô đơn. Nụ cười đó chỉ là một lớp mặt nạ.”

Vài phút sau, Tùng đáp trả. Không phải bằng lời. Hắn gửi một video dài 15 giây. Video quay cận cảnh tấm lưng trần đẫm mồ hôi của hắn. Hắn đang thực hiện động tác kéo xô. Từng thớ cơ trên lưng, vai, và bắp tay nổi lên cuồn cuộn theo từng nhịp kéo. Tiếng kim loại của máy tập va vào nhau “loảng xoảng”, khô khốc. Video kết thúc bằng cảnh hắn gồng cứng cả tấm lưng, trông như một con gấu vừa tỉnh giấc. Không một dòng chú thích.

Ngay sau đó, Quân lên tiếng, như một lời bình luận cho cả hai màn trình diễn.

“@Minh, sự khẳng định giá trị bản thân thông qua sự chú ý của người khác là một cơ chế phòng vệ tâm lý sơ đẳng. Còn @Tùng, sự phô diễn sức mạnh thể chất lại là một hình thức giao tiếp nguyên thủy và trung thực hơn nhiều.”

Minh lập tức xù lông.

“Đ*t mẹ nhà phân tích! GATO thì nói mẹ ra đi! Hay là cay cú vì không có múi nào như thằng Tùng?”

Ngân, người đã đọc hết tất cả, mỉm cười. Cô thấy rõ sự trẻ con đáng thương của Minh, sự trung thực trần trụi của Tùng, và sự sắc sảo đến khó chịu của Quân. Khi xem video của Tùng, cô vô thức nuốt nước bọt. Một cơn nóng ran lan tỏa từ bụng dưới. Cô nhớ lại cảm giác tấm lưng đó áp vào người mình, nhớ lại từng thớ cơ đang co thắt khi hắn bế cô lên giữa vách đá.

Cô không trả lời ai cả. Cô tắt điện thoại, nhưng vài phút sau, cô mở lại. Tay cô lướt nhẹ, và gửi đi một biểu tượng cảm xúc duy nhất.

Một con mèo đen đang từ từ, chậm rãi liếm mép.

Biểu tượng đó khiến group chat đang sôi sục đột nhiên im bặt. Ba người đàn ông, ở ba nơi khác nhau, cùng lúc sững lại.

Minh nhìn con mèo và cảm thấy như bị lột trần. “Chết tiệt! Chị ấy đang trêu mình. Chị ấy biết mình đang diễn. Con mèo này là đang chế giễu sự giả tạo của mình.”

Tùng nhìn con mèo, và lồng ngực hắn phập phồng. “Chị ấy… thích video của mình. Chị ấy đang ‘đói’. Con mèo này là một lời khen.”

Quân nhìn con mèo và bật cười thành tiếng. “Thú vị. Cô ấy không chọn phe. Cô ấy chỉ đơn giản là thể hiện bản năng. Con mèo không quan tâm đến cuộc chiến của những con chó. Nó chỉ quan tâm khi nào bữa ăn tiếp theo bắt đầu. Một nước cờ hoàn hảo.”

Sự im lặng của Ngân, sau một hành động đầy ẩn ý, đã dập tắt cuộc chiến trẻ con của họ. Nó khuấy động toàn bộ “bộ lạc”, không phải bằng lý trí, mà bằng một tiếng vọng nguyên thủy. Cơn đói đã bắt đầu được gieo mầm.

 

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...