Mê Cung Của Con Nai
Chương 53 : Giao Ước Của Sự Trần Trụi
Chương 45: Giao Ước Của Sự Trần Trụi
Hoàng hôn buông xuống trên đường cao tốc. Chiếc sedan cổ điển của Quân lướt đi êm ru, tách biệt hoàn toàn với dòng xe cộ hối hả bên ngoài. Không gian trong xe là một thế giới riêng, tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc không lời du dương và ánh nắng vàng vọt của buổi chiều tà chiếu xiên qua cửa kính.
Quân tập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt hắn lại liếc qua gương chiếu hậu. Hắn đang quan sát “gia đình” nhỏ của mình.
Minh ngồi ở ghế phụ, không còn ồn ào. Gã lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nhưng đôi tai thì luôn vểnh lên, không bỏ sót một động tĩnh nào ở hàng ghế sau.
Ở đó, Tùng ngồi vững chãi như một tảng đá. Vai hắn là chiếc gối êm ái nhất.
Ngân đang ngủ say trên vai hắn. Sau những ngày hoang dại, cô trông thật bình yên. Gương mặt thanh tú không còn sự dò xét hay phòng bị, đôi môi hơi hé mở, hơi thở nhẹ nhàng. Một tay cô vô thức nắm lấy vạt áo phông của Tùng, như một đứa trẻ tìm kiếm sự an toàn.
Máy lạnh trong xe hơi lạnh. Minh, ngồi ở ghế trên, nhận ra Ngân khẽ rùng mình trong giấc ngủ. Không nói một lời, gã nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác của mình ra, khéo léo quay người lại và đắp lên cho cô. Tùng, cảm nhận được hành động đó, chỉ khẽ gật đầu với Minh một cái cảm ơn. Hắn ngồi im như tượng, cố gắng không cử động dù chỉ một li, sợ làm Ngân thức giấc. Quân, quan sát tất cả qua gương, cũng hiểu ý. Hắn với tay lấy một chai nước suối, không cần nhìn, đưa ra phía sau. Tùng cũng không cần nhìn, đưa tay ra đón lấy một cách chính xác.
Một bản giao hưởng của sự chăm sóc không lời. Sự cạnh tranh đã hoàn toàn biến mất. Giờ đây, họ không còn tranh giành cô. Họ cùng nhau bảo vệ giấc ngủ của cô.
Một lúc lâu sau, Ngân khẽ cựa mình tỉnh giấc. Cô mở mắt, thấy chiếc áo khoác của Minh đắp trên người, mỉm cười nhìn lên ghế trước. “Cảm ơn em.”
Không khí trong xe im lặng một cách dễ chịu. Bất chợt, Quân lên tiếng, giọng hắn bình thản nhưng câu hỏi thì lại vô cùng quan trọng.
“Ngân này. Tôi hỏi một câu được không?”
“Ẹm hỏi đi.”
Quân nhìn thẳng vào gương chiếu hậu, ánh mắt giao nhau với cô. “Sau tất cả những chuyện này… sau Hà Giang… Chị có còn hứng thú… tìm kiếm những trải nghiệm mới với những người đàn ông khác ngoài bọn em không?”
Câu hỏi treo lơ lửng trong không khí. Tùng, đang thư giãn, người hơi căng lại. Minh cũng ngồi thẳng dậy. Đây là câu hỏi mà cả hai đều muốn biết nhưng không dám hỏi.
Ngân không trả lời ngay. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những vệt nắng cuối cùng đang tắt dần. Rồi cô quay lại, nhìn thẳng vào Quân trong gương chiếu hậu. Một nụ cười bí ẩn nở trên môi. Cô không trả lời thẳng câu hỏi của hắn. Cô lái nó sang một hướng khác, một hướng thân mật và trần trụi hơn nhiều.
“Chị không nghĩ đến người khác,” giọng cô mềm mại. Cô dừng lại. “Chị đang nghĩ… cái đêm ở homestay, là lần đầu tiên… chị không bắt các em phải dùng bao.”
Cả ba người đàn ông sững lại. Cô nhìn vào mắt từng người, giọng nói có một sự tin tưởng tuyệt đối, một lời tuyên thệ.
“Và chị nhận ra… chị chỉ muốn cái đặc quyền đó… dành cho ba người các em thôi.”
Câu trả lời này còn mạnh hơn bất kỳ lời hứa hẹn nào. Nó không phải là một lời cam kết về tình cảm, mà là một giao ước về thể xác, một sự tin tưởng tuyệt đối về mặt sinh học. Nó biến “bộ lạc” của họ thành một hệ sinh thái khép kín, nơi không có chỗ cho người ngoài.
Sự im lặng vỡ tung bởi tiếng cười của Minh.
“Vãi!” gã phá lên cười, quay hẳn người lại. “Chị Nuôi! Chị nói thế làm em… cảm động quá đi mất! Tức là từ giờ bọn em được ‘thả rông’ hoàn toàn, bắn thẳng vào trong luôn á?”
Tùng, mặt đỏ bừng nhưng nụ cười thì rạng rỡ. “Nói bé thôi! Nhưng… chị nói thật chứ? Không sợ… có em bé à?”
Ngân cười lớn, giọng trêu chọc. “Thật. Chị uống thuốc hàng ngày mà, lo gì. Chỉ sợ ba đứa chúng mày không đủ sức ‘tưới’ thôi.” Cô vỗ nhẹ vào bắp đùi săn chắc của Tùng. “Còn đứa nào mà đi linh tinh ở ngoài mang bệnh về cho chị, là chị cầm dao chị thiến, nghe chưa?”
Quân cũng cười, lắc đầu. “Một giao ước dựa trên sự tin tưởng tuyệt đối về mặt sinh học. Thú vị. Đây là một định nghĩa hoàn toàn mới về ‘gia đình’.”
Chiếc xe tiếp tục lao đi trong ánh hoàng hôn, nhưng không khí bên trong đã hoàn toàn thay đổi. Nó tràn ngập tiếng cười, những lời trêu chọc tục tĩu nhưng đầy tình thân.
Giao ước cuối cùng, giao ước của sự trần trụi, đã được niêm phong.
Không còn ghen tuông, không còn chiếm hữu riêng lẻ, chỉ còn một “gia đình” dị hợm, hạnh phúc trong thế giới riêng của họ, lao đi trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
