Mê Cung Của Con Nai
Chương 52 : Bình Minh Của Bộ Lạc
Chương 44: Bình Minh Của Bộ Lạc
Sáng hôm sau, Đồng Văn trong vắt. Nắng vàng như mật ong rót xuống những mái nhà lợp ngói âm dương, hong khô lớp sương đêm còn đọng lại. Từ một quán cà phê nhỏ có sân ngoài trời, có thể nhìn thẳng ra khu chợ phiên đang vào độ rực rỡ nhất. Tiếng người nói cười, tiếng khèn Mông xa xa, tiếng lợn kêu eng éc, tất cả hòa vào nhau thành một bản giao hưởng sống động của sự sống.
Ba người đàn ông ngồi quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, im lặng. Họ mệt mỏi, mắt hơi thâm quầng, nhưng đó là sự mệt mỏi ngọt ngào của một kẻ vừa dốc cạn sức lực. Sự căng thẳng, cạnh tranh giữa họ đã tan biến, chỉ còn lại sự thoải mái của những người anh em đã cùng nhau “vào sinh ra tử”. Họ không nói nhiều, chỉ lặng lẽ hút thuốc, cùng hướng mắt về một phía.
Về phía Ngân.
Cô đang một mình dạo chơi trong khu chợ. Cô đã thay một bộ váy thổ cẩm mới mua, màu sắc rực rỡ như một con công, tóc búi cao gọn gàng. Trông cô vô cùng xinh đẹp và rạng rỡ. Cô không còn “diễn”. Cô cười nói với một bà lão bán rau, tay chỉ trỏ, rồi lại cầm một chiếc vòng bạc lên ướm thử. Cô là một bức tranh sống động mà ba người đàn ông đang cùng nhau chiêm ngưỡng. Họ cùng nhau chia sẻ một khoảnh khắc của sự sở hữu đầy trìu mến. Cô là của họ, và họ tự hào về điều đó.
Tùng nhìn cách cô cười, một nụ cười không chút phòng bị. Hắn thấy hạnh phúc. Chị ấy vui thật sự.
Minh thì nhìn vào dáng đi uyển chuyển, vào cặp mông cong tròn của cô lúc lắc trong chiếc váy mới. Gã huýt sáo khe khẽ. Đẹp vãi. Đúng là chị đại của mình.
Quân quan sát cách cô tương tác với mọi người, cách cô tự nhiên như thể đã sinh ra ở đây. Cô ấy không còn diễn nữa. Đây mới là con người thật, khi không còn gánh nặng của sự phán xét.
Minh là người phá vỡ sự im lặng. Gã huých vai Tùng.
“Này, nhìn chị kìa. Mặc cái váy Mông vào trông hợp phết. Đúng là cái gì đẹp thì khoác giẻ rách lên cũng đẹp.”
Tùng cười hiền, nụ cười đầu tiên thật sự thoải mái của hắn sau bao ngày. “Chị ấy vui. Lâu rồi mới thấy chị ấy cười như thế.”
“Đó không phải là nụ cười xã giao,” Quân nhấp ngụm cà phê, giọng trầm ngâm. “Đó là sự tự do. Chúng ta đã cho cô ấy một sân khấu đủ rộng để không cần phải diễn nữa.”
Họ bắt đầu trêu chọc nhau về đêm qua, những lời nói tục tĩu giờ đây lại trở thành một thứ mật mã của tình thân.
“Nghĩ lại vẫn thấy mệt vãi,” Minh rùng mình. “Đêm qua thằng Tùng nó như con trâu điên. Anh Quân trông thư sinh mà ‘chiến’ cũng ác liệt ra phết.”
“Mày thì khác chắc,” Tùng lườm lại. “Còn làm chị Ngân sặc mấy lần.”
Quân chỉ mỉm cười. “Thu thập dữ liệu thực tế luôn là phương pháp hiệu quả nhất.”
Cả ba cùng phá lên cười.
Ngân đã dạo chợ xong. Cô nhìn thấy họ, mỉm cười và bước về phía bàn. Trên tay cô cầm một túi táo đá, thứ quả đặc sản của Hà Giang, nhỏ và giòn tan. Cô bước đi với một sự tự tin hoàn toàn mới. Ánh mắt cô khi nhìn ba người họ không còn là sự dò xét hay mời gọi, mà là sự ấm áp, trìu mến của một người chị cả, một nữ chúa của bầy đàn.
Cô đến bàn, nhưng không ngồi xuống ngay.
Cô lấy một quả táo, đưa cho Tùng. “Ăn đi cho khỏe này, trâu bò nhất nhà.”
Cô xoa đầu Minh một cách thân mật, làm mái tóc của gã rối tung lên. “Nắng rồi còn không đội mũ vào, đen hết bây giờ.”
Cuối cùng, cô ghé sát vào Quân, thì thầm vừa đủ cho hắn nghe. “Tí nữa, chỉ cho em chỗ nào chụp ảnh đẹp nhất nhé, nhà nhiếp ảnh.”
Mỗi hành động là một sự công nhận, một sự ban phát ân huệ cho từng thành viên trong “gia đình” mới của cô.
Sau đó, Ngân kéo một chiếc ghế nhựa, ngồi xuống, trở thành góc thứ tư của chiếc bàn tròn. “Bộ lạc” đã trọn vẹn.
“Hay nhỉ?” cô lên tiếng, giọng trêu chọc. “Ba đứa trốn chị đi uống cà phê một mình à?”
Minh nhanh nhảu đáp lại, giọng nịnh nọt. “Đâu có! Bọn em đang bàn xem trưa nay cho chị ăn gì để ‘bồi bổ’ cho chị sau một đêm vất vả mà!”
Cả bốn người lại cùng nhau phá lên cười. Tiếng cười của họ trong trẻo, sảng khoái, hòa vào không khí tấp nập của phiên chợ buổi sáng, không còn một chút gượng gạo hay che giấu. Đối với người ngoài, họ chỉ là một nhóm bạn thân đang tận hưởng chuyến đi. Nhưng đối với chính họ, họ là một gia đình vừa được khai sinh từ trong cơn bão của da thịt, một “bộ lạc” với những quy tắc và sự gắn kết của riêng mình.
Cuộc chiến đã kết thúc. Một hành trình mới, hành trình của sự chung sống, vừa mới bắt đầu.
