Mê Cung Của Con Nai
Chương 43: Thử Thách Lấp Đầy
Cơn bão đã kéo dài. Cả bốn cơ thể đều đã ướt đẫm mồ hôi, kiệt sức, nhưng dường như vẫn chưa muốn dừng lại. Ham muốn, một khi đã được giải phóng hoàn toàn, đòi hỏi một màn kết, một sự giải tỏa cuối cùng, một dấu chấm hết cho sự điên cuồng.
Minh là người đầu tiên dừng lại. Gã rút ra khỏi người Ngân, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.
“Dừng! Dừng đã!” gã hét lên, giọng khàn đặc và lạc đi. “Hiệp cuối! Trò cuối cùng!”
Gã nhìn Tùng, rồi nhìn Quân, một nụ cười hoang dại nở trên môi.
“Xem thằng nào… bắn được nhiều nhất… bơm đầy được chị Ngân này!”
Lời thách thức của Minh đánh trúng vào bản năng cạnh tranh nguyên thủy của đàn ông. Tùng gầm lên một tiếng hưởng ứng. Quân chỉ gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Họ không để Ngân nghỉ.
Tùng là người đầu tiên. Hắn lật cô lại, dùng tư thế truyền thống, thúc những cú cuối cùng mạnh như búa bổ, không một chút thương tiếc. Hắn gầm lên, và không rút ra. Hắn bắn. Toàn bộ tinh dịch nóng hổi của hắn phun sâu vào bên trong tử cung cô, một dòng suối nóng bỏng của sự sở hữu.
“Phần của tao!” hắn hét lên.
Khi hắn rút ra, một dòng dịch trắng đục, đặc sệt lập tức trào ra theo, chảy xuống tấm da bọc sofa.
Minh không đợi một giây. Hắn đẩy Tùng ra, bắt Ngân chổng mông lên và không cần một lời dạo đầu, đâm thẳng vào từ phía sau. Lỗ lồn của Ngân, đã trơn trượt vì dịch của cô và tinh dịch của Tùng, đón nhận hắn một cách dễ dàng. Gã thúc một cách điên cuồng, nhịp điệu dồn dập, rồi cũng gầm lên và bắn.
“Thêm nữa này! Cho đầy luôn!” Tinh dịch của gã hòa cùng của Tùng, càng làm cho dòng chảy trở nên nhiều hơn, trắng đục hơn.
Cuối cùng là Quân.
Hắn không vội. Hắn đỡ Ngân nằm ngửa lại. Hắn lấy tay, vuốt những lọn tóc bết mồ hôi trên trán cô, rồi nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đã dại đi vì khoái lạc.
“Của tôi,” hắn thì thầm. “Để kết thúc tất cả.”
Hắn vào một cách chậm rãi, nhưng sâu nhất có thể. Hắn giữ cô thật chặt, và khi bắn, hắn giữ yên ở bên trong một lúc lâu, như để đảm bảo không một giọt nào thoát ra ngoài, như một dấu ấn niêm phong cuối cùng.
Khi Quân từ từ rút ra, cảnh tượng cuối cùng của bữa tiệc hiện ra. Âm đạo của Ngân đã bị lấp đầy hoàn toàn. Một dòng sông trắng đục, đặc quánh của tinh dịch từ ba người đàn ông đang không ngừng trào ra, chảy xuống giữa hai đùi cô, lan ra khắp tấm da bọc sofa. Một cảnh tượng của sự dư thừa, của sự chiếm hữu tuyệt đối.
Bốn cơ thể trần truồng, dính bết mồ hôi và tinh dịch, nằm la liệt trên sàn nhà và ghế sofa. Không ai còn sức để cử động. Không có sự ngượng ngùng. Không có tội lỗi. Chỉ có sự im lặng của một sự thỏa mãn đến tận cùng, của một sự gắn kết không thể phá vỡ được tôi luyện qua lửa.
Một lúc lâu sau, Ngân khẽ cựa mình. Cô mệt đến mức không nhấc nổi tay. Giọng cô khàn đặc, yếu ớt, nhưng lại lấp lánh ý cười.
“Mệt… chết mất… Nhưng mà… vui…”
Ba người đàn ông, dù cũng đang kiệt sức, đều mỉm cười. Minh vươn tay ra, không phải để sờ soạng, mà chỉ để vuốt nhẹ mái tóc bết dính của cô.
“Lần sau… lại chơi nhé, chị.”
