Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 45 : Trò Đùa Của Những Bàn Tay



Chương 39: Trò Đùa Của Những Bàn Tay

Rượu ngô đã cạn gần hết chai. Lò sưởi chỉ còn lại những đốm than hồng, le lói, hắt thứ ánh sáng đỏ ối lên bốn cơ thể đang ngồi ngả ngớn trên tấm thảm lông thú lớn. Không khí đặc quánh mùi rượu, mùi khói và mùi da thịt ấm nóng của những kẻ đã say.

“Không, em không tin!” Minh hét lên, tiếng cười của gã vang vọng khắp căn phòng gỗ. “Làm gì có chuyện hồi đại học chị lại đi tỏ tình với thầy giáo được? Xạo!”

Ngân, má đã ửng hồng vì men rượu, mắt long lanh, cười ngặt nghẽo. Cô đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của Quân, rộng thùng thình, chỉ cài hờ vài chiếc cúc ở giữa. Mỗi lần cô cười, vạt áo lại xộc xệch, để lộ ra khoảng da thịt trắng nõn ở eo và lấp ló phần ngực không nội y. “Thật mà! Hồi đấy chị ngố lắm…”

“Ngố cái gì mà ngố!” Minh đột ngột hành động. Gã trườn người tới, hai bàn tay chọc thẳng vào eo Ngân, cù lét. “Cho chừa cái tội xinh gái này! Cho chừa cái tội nói dối này!”

“Á!” Ngân giật nảy mình, tiếng cười của cô vỡ ra thành một tiếng ré chói tai. Cả người cô ngả về phía sau theo phản xạ, rơi thẳng vào lòng Tùng. “Em Minh chơi bẩn! Tùng, cứu chị!”

Tùng, chỉ chờ có thế, vòng hai cánh tay cơ bắp siết chặt lấy Ngân. Hắn không cứu cô. Hắn giữ cô lại, biến cơ thể mình thành một cái gọng kìm. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào gáy cô. “Yên nào,” hắn gầm gừ, giọng trầm và đầy ý chiếm hữu. “Để anh xem thằng Minh nó làm gì được em.”

“Ối giời, ‘người hùng’ ra tay rồi kìa,” Minh cười khoái trá. “Giữ chặt vào không con mèo này nó cào cho đấy!”

Ngân vừa cười vừa cố giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của Tùng. Một cuộc vật lộn vui vẻ bắt đầu. Cơ thể mềm mại, nóng rực của cô uốn éo, cọ xát vào lồng ngực cứng như đá của hắn.

Phựt!

Một tiếng động nhỏ và dứt khoát. Chiếc cúc áo sơ mi ngay ngực cô không chịu nổi sức căng, bung ra.

Mọi chuyển động như ngừng lại trong một giây.

Chiếc áo bung ra, phơi bày gần như trọn vẹn cặp vú trần của Ngân. Chúng không săn chắc một cách thể thao, mà đầy đặn, có sức nặng của đàn bà, hơi chảy sang hai bên khi cô bị ghì xuống. Dưới ánh lửa hồng, làn da trắng mịn ở ngực cô nổi bật lên, quầng vú sẫm màu và núm vú đã cương cứng lên vì lạnh và vì kích thích.

“À… hỏng rồi,” Minh lắp bắp, nhưng mắt gã thì dán chặt vào cảnh tượng trước mặt.

Sự ngượng ngùng chỉ kéo dài một giây, trước khi bị thay thế bằng một sự điên cuồng hơn. Minh lao vào, không phải để giúp Ngân cài lại áo, mà để “hỗ trợ” Tùng. Gã đè lên phần bụng và chân của Ngân, biến trò đùa thành một cuộc khống chế thật sự. Căn phòng tràn ngập tiếng cười của hai gã đàn ông và tiếng la hét phản đối đầy thích thú của Ngân.

“Hai em ăn hiếp chị! Quân!” Ngân hét lên, vừa cười vừa thở. “Em ngồi đấy mà xem à? Cứu chị!”

“Đúng đấy Quân!” Minh hùa theo. “Mày lại đây giữ hộ một chân. Con mèo này khỏe thật!”

Quân, người nãy giờ vẫn ngồi im ở một góc, lặng lẽ quan sát vở kịch với một nụ cười trên môi, cuối cùng cũng hành động. Hắn đặt ly rượu xuống, từ tốn đứng dậy và bước tới. Ánh mắt Ngân ánh lên vẻ hy vọng.

Nhưng hắn không cứu cô.

Hắn quỳ xuống, và thay vì kéo Tùng và Minh ra, hắn lại dùng hai tay giữ chặt lấy hai cổ chân đang đạp loạn xạ của cô.

“Xin lỗi chị nhé,” giọng Quân bình thản, lạnh lùng một cách hài hước. “Phe đa số luôn thắng.”

Ngân sững người. Miệng cô há ra, hoàn toàn không tin nổi. Rồi, một tràng cười lớn, sảng khoái, không thể kìm nén bật ra từ cổ họng cô. “Em… đồ phản bội!”

Trò đùa đã kết thúc. Tiếng cười cũng dần tắt.

Chỉ còn lại tiếng thở dốc của bốn người.

Ngân nằm đó, bị khống chế hoàn toàn. Tùng giữ hai tay. Minh đè lên bụng. Quân giữ hai chân. Cô thở hổn hển, tóc tai rối bù, chiếc áo bung cúc phơi bày cặp vú no tròn, phập phồng theo từng nhịp thở.

Một sự im lặng đầy ham muốn đột ngột bao trùm lấy căn phòng. Trò chơi đã kết thúc. Một trò chơi khác sắp bắt đầu.

Chỉ còn lại tiếng thở dốc. Bốn bộ lồng ngực phập phồng, cố gắng lấy lại không khí. Sự im lặng đột ngột bao trùm, nặng trĩu và đặc quánh dục vọng.

Ánh lửa hồng từ đống than tàn hắt lên, vẽ nên một bức tranh trần trụi. Ngân nằm đó, ở trung tâm, bị ghim chặt trên tấm thảm lông sẫm màu. Da thịt cô trắng nõn, nổi bật lên một cách ma mị. Vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và chảy thành một vệt dài lấp lánh giữa khe ngực.

Cả ba người đàn ông im lặng. Mắt họ không còn vẻ trêu đùa. Họ đang nhìn.

Họ nhìn vào cặp vú no tròn, bung ra từ chiếc áo sơ mi rách cúc. Chúng không phải là cặp vú săn chắc của một cô gái trẻ, mà có sức nặng và sự mềm mại của một người đàn bà đúng nghĩa. Chúng hơi chảy sang hai bên khi cô nằm, để lộ ra phần xương ức mỏng manh. Quầng vú sẫm màu, lan rộng trên nền da trắng, và hai núm vú, vì lạnh và vì kích thích, đã cương cứng lên, dựng đứng như hai lời thách thức. Họ nhìn xuống vùng bụng phẳng, có một sự mềm mại nữ tính, nơi chiếc áo xộc xệch để lộ ra một phần xương hông và lấp ló đám lông mu đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng nuốt nước bọt khan của Minh. Giọng gã khàn đi.

“Chết tiệt… Ngân… người chị trắng quá.”

Tùng, người vẫn đang ghì chặt hai tay cô, mắt dán vào ngực cô, gầm gừ trong cổ họng. “Vú chị… đẹp thật đấy. To hơn em nghĩ.”

Quân, người vẫn đang giữ cổ chân cô, ánh mắt của hắn không phải là sự thèm thuồng đơn thuần, mà là sự phân tích của một nghệ sĩ. “Không. Không phải to. Là đầy. Một sự đầy đặn hoàn hảo. Tỷ lệ giữa eo và hông cũng vậy.”

Nghe những lời bình luận trần trụi đó, Ngân không hề xấu hổ. Ngược lại, một cảm giác quyền lực kỳ lạ dâng lên từ sâu trong bụng dưới của cô. Cô cảm nhận được ánh mắt của họ như những bàn tay vô hình đang vuốt ve, khám phá từng tấc da thịt. Cô không còn là con mồi bị vây bắt. Cô là một tế vật đang được chiêm ngưỡng.

Cô ngừng giãy giụa.

Rồi, một cách từ từ, rất từ từ, cô ưỡn ngực lên. Một hành động phô bày đầy khiêu khích, dâng tặng cặp vú của mình cho những ánh mắt đang đói khát.

“Thế à?” Giọng cô chỉ là một tiếng thì thầm, khàn đi vì hơi thở dốc, nhưng lại vang lên như một tiếng sét giữa ba người đàn ông. “Các em thích không?”

Cô không đợi họ trả lời. Cô liếc nhìn Tùng, nhìn Minh, rồi dừng lại ở Quân.

“Vậy… các em định làm gì với chị đây? Cứ giữ thế này mãi à?”

Câu nói đó là một lời cho phép. Một sự khiêu khích tột độ. Cô hất hàm về phía Quân, một cử chỉ ra lệnh đầy duyên dáng. “Quân, thả chân chị ra.” Rồi cô nhìn Tùng. “Tùng, thả tay chị ra.”

Họ ngơ ngác trong một giây, rồi như những con robot, từ từ làm theo.

Khi được tự do, Ngân không bỏ chạy. Cô không cuống quýt che đậy cơ thể. Cô từ từ ngồi dậy, đối mặt với ba con sói đang quỳ xung quanh, nhìn cô không chớp mắt. Cô nhìn xuống chiếc áo sơ mi bung cúc của mình, rồi lại nhìn họ, một nụ cười chậm rãi nở trên môi.

Cô đưa tay lên, không phải để cài lại, mà để cởi nốt những chiếc cúc còn lại. Từng chiếc, từng chiếc một. Rồi, cô để chiếc áo tuột khỏi vai, rơi nhẹ xuống sàn, để lộ ra toàn bộ cơ thể trần truồng, trắng nõn và mềm mại dưới ánh lửa.

Cô ngồi đó, hoàn toàn khỏa thân, giữa ba người đàn ông đang nín thở.

“Nào,” cô nói, giọng vui vẻ như không. “Bữa tiệc bắt đầu được chưa?”

 

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...