Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 44 : C: Lời Mời “Đọc”



Chương 38.C: Lời Mời “Đọc”

Nụ cười của Ngân vẫn treo trên môi. Một nụ cười thách thức, thấu hiểu và có một chút gì đó nguy hiểm. Cô biết hắn đã ném ra lời thách đấu. Hắn đã lật bài, cho cô thấy rằng hắn biết hết, rằng hắn chỉ đang ngồi xem kịch.

Và Ngân, trong cả cuộc đời mình, chưa bao giờ thích làm diễn viên cho kẻ khác xem.

Cô khẽ cử động.

Một chuyển động rất nhỏ, nhưng đầy chủ đích. Cô cúi người xuống một chút, tay chống lên thành ghế của Quân, người hơi rướn về phía trước. Hành động đó ngay lập tức phá vỡ khoảng cách an toàn giữa họ. Hắn có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc cô, một mùi hương phức tạp của sương đêm, khói củi và đàn bà. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của cô trễ xuống, để lộ ra hõm cổ trắng ngần và đường cong mờ ảo của bầu ngực bên trong.

Cô hạ giọng. Một giọng thì thầm quyến rũ và bí ẩn, chỉ đủ cho một mình hắn nghe, tách biệt họ ra khỏi thế giới, ra khỏi hai kẻ vẫn đang ngồi sững sờ ở phía xa.

“Trong sách chắc không hay bằng ngoài đời đâu.”

Cô nhìn sâu vào mắt hắn, không một chút e dè. Ánh mắt cô lấp lánh một ngọn lửa hoang dại, một sự mời gọi không hề che giấu.

“Em có muốn ‘đọc’ thử không?”

Một tuyệt tác.

Lời mời đó không hề tục tĩu. Nó đánh thẳng vào bản chất của Quân: sự tò mò, ham muốn phân tích và khám phá. Cô không mời hắn làm tình. Cô mời hắn tham gia một cuộc nghiên cứu, với tư cách một người trong cuộc. Cô trao cho hắn thứ duy nhất mà một kẻ như hắn không bao giờ có thể từ chối: quyền được tiếp cận sự thật, ở dạng trần trụi nhất của nó.

Sự im lặng vỡ tan.

Một nụ cười thật sự, một nụ cười của sự thán phục và khoái trá tột độ, nở trên môi Quân. Hắn đã bị chiếu tướng, và hắn yêu cái cảm giác đó. Hắn từ từ, rất từ từ, gấp cuốn sách lại.

*Bụp.*

Tiếng bìa sách cứng va vào nhau vang lên, một âm thanh khô khốc và dứt khoát trong sự im lặng. Ván cờ tâm lý đã kết thúc. Nhà quan sát đã chấp nhận lời mời.

“Rất sẵn lòng, ‘bà chị già’.”

Hắn đứng dậy. Ngân cũng đứng thẳng người. Họ không nói gì thêm, chỉ nhìn nhau, một sự thấu hiểu đã được ký kết.

Rồi cả hai cùng quay lại, bước về phía Minh và Tùng. Hai kẻ vẫn đang ngồi đó, sững sờ, mắt mở to, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Họ chỉ thấy kẻ thù của mình và con mồi của mình, sau một cuộc trò chuyện thì thầm, giờ đây lại đang bước đi bên cạnh nhau như những đồng minh lâu năm.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...