Mê Cung Của Con Nai
Chương 38: Bữa Tối Ngột Ngạt
Phòng ăn chung của căn homestay ở Mèo Vạc được dựng bằng gỗ pơ mu, thơm nồng một mùi hương ấm áp, mộc mạc. Bữa tối được dọn ra trên một chiếc bàn dài, với vài món ăn đặc sản của người Mông còn bốc khói nghi ngút. Đáng lẽ ra, đây phải là một không gian hoàn hảo để kết thúc một ngày dài rong ruổi. Nhưng không. Không khí đặc quánh lại, ngột ngạt như thể có ai đó vừa hút cạn toàn bộ oxy.
Mỗi người trong số họ đều đang diễn một vai.
Minh, như thường lệ, nhận vai kẻ khuấy động. Gã cười ha hả, nói oang oang về con dốc mà gã suýt ngã, về đám mây trông như cái mông của một bà khổng lồ nào đó. Nhưng tiếng cười của gã quá lớn, những câu đùa quá gượng, và đôi mắt gã, thay vì lấp lánh sự tinh quái, lại liên tục liếc về phía Quân như một con thú nhỏ đang dò xét một kẻ săn mồi lớn hơn.
Tùng là một bóng ma. Hắn ngồi sát bên Ngân, một sự chiếm hữu lãnh thổ đầy bản năng và có phần trẻ con, nhưng cả người hắn lại như thu nhỏ lại. Hắn cắm cúi ăn, lưng hơi gù xuống, không nói một lời. Bàn tay to lớn, vững chãi từng bế thốc Ngân lên giữa vách đá giờ đây trông thật lóng ngóng khi cầm đôi đũa. Hắn chỉ gật đầu khi Ngân hỏi, một cái gật đầu cụt lủn.
Ngân là một bà chủ nhà hoàn hảo. “Minh ăn thêm miếng thịt này đi, dai nhưng ngọt lắm.” “Tùng, em ăn ít thế?”. Cô mỉm cười, gắp thức ăn, rót rượu, duy trì một dòng chảy trò chuyện mỏng manh, ngăn cho sự im lặng không nhấn chìm tất cả. Nhưng nụ cười của cô không chạm đến mắt. Nó là một chiếc mặt nạ được chế tác tinh xảo.
Và Quân. Hắn là nguyên nhân của tất cả. Hắn ngồi đó, trong chiếc áo sơ mi lanh trắng tinh, đối lập hoàn toàn với sự bụi bặm của ba người kia. Hắn ăn uống từ tốn, cử chỉ lịch lãm, thỉnh thoảng lại đặt những câu hỏi xã giao một cách hoàn hảo. Nhưng đôi mắt đằng sau cặp kính thì không nghỉ ngơi. Nó quan sát. Nó quét qua cái cách Tùng ngồi sát Ngân, ghi nhận tiếng cười quá lố của Minh, và dừng lại trên nụ cười có chút mỏi mệt của Ngân. Hắn không phán xét. Hắn chỉ đơn giản là thu thập dữ liệu.
“Anh Quân lên đây có một mình thôi à?” Minh cố gắng khơi chuyện, giọng vẫn oang oang. “Chắc là để tìm cảm hứng sáng tác truyện trinh thám phải không? Khung cảnh này mà có án mạng thì đúng bài.”
Quân đặt đũa xuống, từ tốn cầm một chiếc khăn ăn lên chấm nhẹ khóe miệng. Hắn mỉm cười, một nụ cười nhẹ không rõ ý vị. Giọng hắn bình thản, nhưng từng chữ lại như một mũi kim châm thẳng vào quả bong bóng giả tạo của họ.
“Cũng có thể gọi là vậy,” hắn nói, mắt nhìn lướt qua cả ba người. “Tôi đang tìm hiểu về những mối quan hệ phức tạp.”
*Khụ. Khụ!*
Tùng đột nhiên ho sặc sụa, mặt đỏ bừng. Miếng thịt gà trong miệng hắn như biến thành cục đá. Tiếng cười của Minh tắt ngấm.
“Ấy, em có sao không?” Ngân phản xạ gần như ngay lập tức. Cô quay sang, tay vỗ nhẹ liên tục vào tấm lưng rộng lớn của Tùng. Một cử chỉ quá đỗi tự nhiên, quá đỗi thân mật.
Quân im lặng quan sát hành động đó. Mắt hắn hơi nheo lại. Thêm một mảnh dữ liệu nữa được lưu vào bộ nhớ.
Tùng, sau khi đã nuốt được miếng ăn oan nghiệt, chỉ lắc đầu, không dám nhìn ai. Hắn uống một ngụm nước lớn rồi lại cúi gằm mặt xuống bát cơm của mình, như thể ở đó có cả một vũ trụ để trốn vào. Bữa tối đột ngột chìm vào im lặng. Lần này, không ai cố gắng cứu vãn nó nữa. Nỗ lực tỏ ra bình thường đã hoàn toàn thất bại. Sự hiện diện của Quân như một tấm gương phẳng lặng, không một gợn sóng, soi rõ sự méo mó, bất thường trong mối quan hệ của ba con người đang cố diễn một vở kịch tồi. Và họ, khi nhìn vào tấm gương đó, chỉ thấy sự lúng túng của chính mình.
————————–
Sau bữa tối, họ di chuyển ra không gian sinh hoạt chung. Một chiếc lò sưởi lớn bằng đá đang cháy, những ngọn lửa liếm lên mấy thanh củi khô, kêu lách tách. Mùi khói và mùi gỗ thông quyện vào nhau, tạo ra một không khí ấm cúng giả tạo.
Sự sắp đặt của cơ thể diễn ra một cách vô thức, như một thói quen đã ăn sâu vào máu. Ngân ngồi xuống chiếc sofa lớn bọc vải thô. Gần như ngay lập tức, Tùng cũng ngồi xuống sàn, ngay dưới chân cô, tấm lưng rộng lớn của hắn dựa vào đầu gối cô, tìm kiếm một sự kết nối vật lý quen thuộc. Minh, sau một hồi đi qua đi lại, cuối cùng cũng đậu xuống tay vịn sofa bên cạnh, như một con chim bồn chồn không biết nên bay đi hay ở lại. Họ tạo thành một cụm, một hòn đảo nhỏ của da thịt và ký ức, một sự tái hiện lại cái ổ hỗn loạn của họ đêm qua.
Nhưng chỉ là một sự tái hiện lỗi. Không có tiếng cười trần trụi. Không có bàn tay nào rảnh rỗi mà không biết phải làm gì của Minh nghịch ngợm luồn vào tóc Ngân. Không có cái cọ chân đầy ẩn ý của Tùng dưới gầm bàn. Họ ngồi đó, gần nhau đến mức có thể ngửi thấy mùi của nhau, nhưng lại xa cách nhau cả một vũ trụ.
Bởi vì Quân không tham gia.
Hắn không ngồi cùng. Hắn đi về phía góc phòng, nơi có một chiếc ghế bành bằng da cũ kỹ, sờn bóng. Hắn lấy ra một cuốn sách từ trong túi xách của mình. Hắn ngồi xuống, bắt chéo chân, mở sách ra và bắt đầu đọc. Hắn hoàn toàn im lặng.
Sự im lặng và tách biệt của Quân còn có sức nặng hơn bất kỳ lời phán xét nào. Hắn không nói gì, không nhìn họ, nhưng chính sự hiện diện của hắn, sự bình thản đến lạnh người của hắn, đã biến cả căn phòng thành một phòng xử án. Hắn là vị giám khảo. Hắn là nhà khoa học đang quan sát một bầy thú vừa được đưa ra khỏi môi trường hoang dã và nhốt vào một chiếc lồng kính. Và ba người họ, dưới ánh nhìn vô hình đó, đột nhiên cảm thấy trần truồng và lố bịch.
Sự hoang dại của họ chỉ có thể tồn tại khi không có khán giả.
Minh cố gắng phá vỡ sự im lặng. “Lò sưởi này ấm thật… Chị Ngân thấy ấm không?”
“Ấm,” Ngân trả lời, giọng cô đều đều.
Tùng không nói gì, chỉ khẽ cựa mình, làm đầu hắn cọ nhẹ vào đùi Ngân. Một cử chỉ mà chỉ hai mươi tư giờ trước sẽ khiến cô bật cười và xoa đầu hắn, thì giờ đây, lại khiến cả hai cùng cứng người lại.
Ngân cảm nhận sự bế tắc một cách rõ rệt. *Chết tiệt.* Cô rủa thầm trong đầu. *Sự có mặt của hắn đã phá hỏng tất cả. Minh và Tùng không dám làm gì. Bọn họ sợ bị phán xét. Cái ‘bộ lạc’ hoang dã của mình… đã bị thuần hóa chỉ bằng một cuốn sách và một cặp kính.*
*Tách.*
Tiếng lật trang sách của Quân vang lên, khô khốc và sắc lẻm trong không khí. Âm thanh đó như một nhát búa của vị thẩm phán, gõ xuống bàn và tuyên bố: “Trật tự.”
Cuộc vui không thể bắt đầu. Sự thân mật không thể diễn ra. Cả ba người họ bị tê liệt trong sự im lặng, bị đóng băng dưới ánh nhìn vô hình của vị giám khảo đang ung dung đọc sách ở góc phòng.
