Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 41 : B: Bức Tường Vô Hình



Chương 37.B: Bức Tường Vô Hình

Cánh tay đang vắt sau ghế Ngân của Minh vội rụt về, như thể bị bỏng. Gã ngồi thẳng dậy, không còn vẻ cợt nhả, thay vào đó là sự gượng gạo. Tùng vô thức khoanh tay trước ngực, một tư thế phòng thủ điển hình. Hắn như một con gấu đang bảo vệ lãnh thổ của mình, ánh mắt hắn đầy cảnh giác. Ngân cũng ngồi thẳng lại, tay vuốt nhẹ mái tóc vừa bị gió thổi rối. Một cử chỉ để lấy lại sự điềm tĩnh, để đeo lại chiếc mặt nạ xã giao, một sự che đậy hoàn hảo.

Quân đã đứng ngay cạnh bàn của họ, như một vị giám khảo đang chuẩn bị chấm điểm. Hắn nhìn lướt qua đồ ăn, chai rượu ngô, rồi nhìn ra khung cảnh hùng vĩ, cuối cùng mới nhìn lại cả ba người, ánh mắt hắn sắc như dao.

Giọng Quân bình thản, hợp lý đến mức không thể bắt bẻ. “Xin lỗi mọi người, tôi giải quyết xong việc ở thành phố sớm hơn dự định, nên lái xe lên đây hít thở chút không khí. Tìm chút cảm hứng sáng tác. Không phiền nếu tôi nhập đoàn chứ?”

Câu hỏi của hắn là một câu hỏi tu từ. Không ai có thể nói “phiền”. Cả Minh và Tùng đều im lặng, nhìn sang Ngân. Cô là người phải đưa ra quyết định.

Trong đầu Ngân, một suy nghĩ hiện lên: “Chết tiệt. Hắn biết. Chắc chắn là hắn biết có chuyện gì đó. Hắn đến đây không phải tình cờ. Hắn đến để quan sát.” Nhưng cô không thể từ chối.

Cô nở một nụ cười tươi tắn giả tạo, một chiếc mặt nạ hoàn hảo. “Tất nhiên là không phiền rồi. Càng đông càng vui mà, phải không hai em?” Cô liếc mắt sang, một cái liếc mắt đầy ẩn ý, buộc Minh và Tùng phải đồng ý.

Minh cười hề hề, giọng hắn gượng gạo. “Đúng đúng! Anh Quân lên là nhất rồi! Có thêm người trả tiền rượu!”

Tùng chỉ gật đầu một cách cứng nhắc, ánh mắt hắn đầy vẻ cam chịu.

Quân kéo một chiếc ghế nhựa, bình thản ngồi xuống. Hắn đã thành công xâm nhập vào bộ 3. Sự cân bằng của bộ ba đã bị phá vỡ hoàn toàn. Cuộc vui hoang dại đã kết thúc, thay vào đó là một chuyến đi đầy căng thẳng với một khán giả bất đắc dĩ, một nhà phân tích sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, một sự tra tấn tinh thần.

Bên trong chiếc SUV cổ điển của Quân. Cửa kính xe đóng kín, ngăn cách hắn khỏi tiếng gió gào thét và tiếng pô xe ồn ào bên ngoài. Hắn đang lái xe chầm chậm, giữ một khoảng cách an toàn với hai chiếc xe máy phía trước, như một kẻ ngoại cuộc đang quan sát một vở kịch.

Quân nhìn hai chiếc xe máy phía trước. Chúng không còn đi theo một hàng lối nữa. Xe của Minh liên tục lượn lờ quanh xe của Tùng, như một vệ tinh đang quay quanh một hành tinh. Trong đầu hắn, một sự quan sát ban đầu hiện lên: “Bọn họ… khác rồi. Không còn là ba đường thẳng song song, mỗi người một tâm sự nữa. Giờ là một chùm, một mớ hỗn độn dính chặt vào nhau. Bức tường vô hình lúc trưa không phải là sự ngượng ngùng khi có người lạ. Đó là sự phòng thủ. Họ đang che giấu, đang bảo vệ một thứ gì đó mới mẻ vừa được hình thành.”

Sự tò mò của Quân được khơi dậy. Hắn không còn là người nhập đoàn bất đắc dĩ. Hắn đã tự nguyện trở thành một khán giả, một nhà phân tích, một kẻ đang giải mã một câu đố. 

Vẫn là cung đường đèo Mã Pí Lèng, nơi gió vẫn rít qua khe núi. Quân tập trung sự quan sát của mình vào chiếc xe đi ngay phía trước – xe của Tùng và Ngân, như một nhà khoa học đang thu thập dữ liệu.

Hắn nheo mắt lại. Có một sự thay đổi rất rõ ràng so với ngày hôm trước. Ngân không còn ngồi giữ khoảng cách. Toàn bộ cơ thể cô áp sát vào lưng Tùng. Hai tay cô vòng qua eo hắn, đan vào nhau một cách đầy tin tưởng. Đầu cô thỉnh thoảng lại tựa vào vai hắn.

Khi xe đi qua một đoạn đường xóc, thay vì giật mình và nới lỏng vòng tay, cô lại càng siết chặt hơn. Hắn còn thấy tay của Tùng, trong một khoảnh khắc, rời khỏi tay lái và đặt lên trên hai bàn tay đang đan vào nhau của Ngân, một cử chỉ khẳng định chủ quyền ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa.

Trong đầu Quân, một sự phân tích hiện lên: “Không. Đây không phải là sự chăm sóc của một ’em trai’ nữa. Đây là sự sở hữu. Và sự tựa vào của cô ấy không phải là sự yếu đuối cần che chở. Đó là sự thoải mái, sự tin tưởng tuyệt đối của một người đàn bà bên cạnh người đàn ông của mình. Ranh giới đã bị xóa sổ hoàn toàn. Câu hỏi là: khi nào, và bằng cách nào?”

Mảnh ghép dữ liệu đầu tiên đã được thu thập. Nó mâu thuẫn hoàn toàn với những gì hắn thấy ngày hôm qua. Quân cảm thấy một sự hưng phấn của kẻ sắp giải được một câu đố khó, một sự kích thích trí tuệ.

Cả nhóm dừng lại ở một quán nước ven đường để nghỉ chân, nơi gió vẫn lồng lộng thổi qua. Quân không xuống xe ngay, hắn ngồi trong xe, quan sát từ xa, như một nhà nghiên cứu đang theo dõi đối tượng của mình.

Cả ba người đứng nói chuyện, cười đùa. Minh, với bản tính ồn ào của gã, kể một câu chuyện gì đó khiến Ngân cười ngặt nghẽo, tiếng cười của cô vang vọng giữa núi rừng. Sau đó, gã làm một hành động rất táo bạo: gã vươn tay ra, những ngón tay thô ráp lướt nhẹ trên lớp vải quần, rồi vỗ một cái rõ to vào mông Ngân, một cử chỉ đầy chiếm hữu, một lời tuyên bố quyền lực. Tiếng “Bốp!” khô khốc vang lên, xé tan sự tĩnh lặng của núi rừng.

Quân nín thở, chờ đợi phản ứng của Tùng. Theo logic, Tùng, với bản tính bảo vệ và chiếm hữu của hắn, phải nổi điên, phải lao vào kẻ xâm phạm. Nhưng không. Tùng chỉ liếc Minh một cái, rồi bật cười và lắc đầu. Hắn không hề có một chút dấu hiệu nào của sự ghen tuông. Hắn chấp nhận hành động đó, một sự bất thường đến khó hiểu.

Trong đầu Quân, một giả thuyết hiện lên: “Không có ghen tuông. Thú vị. Vô cùng thú vị. Gã Tùng, một kẻ luôn xem Ngân là lãnh địa riêng, lại có thể cười khi một con đực khác chạm vào cô ấy một cách đầy chiếm hữu ngay trước mặt mình. Điều này hoàn toàn phi logic.”

Và rồi, một kết luận được rút ra: “Trừ khi… lãnh địa đó không còn là của riêng hắn nữa. Nó đã trở thành lãnh thổ chung. Họ không còn là tình địch. Họ đã trở thành đồng minh.”

Mảnh ghép thứ hai đã được đặt vào vị trí. Bức tranh bắt đầu hiện ra rõ ràng hơn, một bức tranh vừa bệnh hoạn, vừa vô cùng hấp dẫn. Quân cảm thấy như mình sắp chạm vào một sự thật động trời.

Họ đã lên đường trở lại, tiếng động cơ xe máy gầm rú vang vọng giữa núi rừng. Quân lái xe theo sau, nhưng tâm trí hắn đang hoạt động hết công suất, như một cỗ máy đang lắp ráp những mảnh ghép rời rạc.

Hắn nhìn ba người họ phía trước. Ngân đang cười nói gì đó với Minh, trong khi vẫn ôm chặt Tùng. Họ di chuyển như một thể thống nhất, một khối không thể tách rời.

Và rồi, một giả thuyết cuối cùng bật ra trong đầu hắn: “Sự hợp nhất.” “Đêm qua. Chắc chắn là đêm qua. Trong cái lồng chung đó. Khi tôi không có ở đó. Bọn họ đã không cãi nhau hay đánh nhau. Họ đã… hòa vào làm một. Không phải một cuộc tình tay ba vụng trộm đầy tội lỗi. Đây là một giao kèo mới. Một sự sắp đặt lại toàn bộ hệ thống quyền lực. Một bộ lạc đã được hình thành.”

Cung đường đèo vẫn tiếp diễn, nhưng đối với Quân, khung cảnh hùng vĩ đã trở thành thứ yếu. Toàn bộ sự chú ý của hắn giờ đây dồn vào nhân vật trung tâm của vở kịch, câu đố mang tên “bà chị già”.

Trong đầu hắn, một câu hỏi mới hiện lên, sắc như dao. “Và cô ấy… ‘bà chị già’ của tôi. Trong tấn bi kịch đêm qua, vai diễn của cô ấy là gì? Cô ấy là người khởi xướng, kẻ đã chủ động giăng ra cái bẫy để cả hai con thú cùng chui vào? Hay cô ấy là nạn nhân, bị cuốn theo sự điên rồ của hai kẻ kia? Hay chỉ đơn giản là chất xúc tác, đứng ở giữa và để hai nguồn năng lượng kia tự va chạm và hòa quyện?”

Hắn phân tích Ngân, từng cử chỉ, từng ánh mắt. “Nhìn cái cách cô ấy thoải mái, cái cách cô ấy ban phát sự chú ý của mình một cách công bằng cho cả hai… không giống một nạn nhân. Nhưng cái vẻ mệt mỏi sâu trong mắt cô ấy cũng không hoàn toàn giống một kẻ chủ mưu đang đắc thắng.”

Sự tò mò của hắn bùng cháy. “Câu hỏi không còn là ‘cái gì’ đã xảy ra. Câu hỏi là ‘làm thế nào’ và ‘tại sao’. Và phản ứng của cô ấy là gì? Cô ấy là ai trong sự hỗn loạn đó?”

Quân cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ. Hắn không thể chỉ đứng ngoài quan sát được nữa. Hắn cần phải vào trong, phải trở thành một phần của vở kịch để có thể hiểu được nó, để giải mã câu đố mang tên Ngân. Hắn đạp nhẹ ga, thu hẹp khoảng cách giữa chiếc sedan và hai chiếc xe máy.

Nhà quan sát đã quyết định sẽ không còn là khán giả. Hắn bị cuốn hút bởi câu đố mang tên Ngân, và hắn sẽ làm mọi cách để tìm ra lời giải, dù cho lời giải đó có thể dẫn hắn đến đâu.

 

*

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...