Mê Cung Của Con Nai
Chương 40 : Kẻ Quan Sát Xuất Hiện
Chương 37: Kẻ Quan Sát Xuất Hiện
Một quán ăn đơn sơ, lộng gió trên đỉnh đèo Mã Pí Lèng. Cả ba đang ngồi ở một chiếc bàn gỗ ngay sát mép vực, thưởng thức bữa trưa đơn giản với lạp xưởng hun khói và rượu ngô. Không khí hoàn toàn vui vẻ, thoải mái và trần trụi. Họ đang ở trong một bong bóng của riêng mình.
Ngân, Tùng, Minh không còn giữ kẽ. Sự thân mật thể xác của đêm qua và sáng nay đã chuyển thành sự thoải mái trong các cử chỉ ban ngày.
Mục tiêu của họ là tận hưởng trọn vẹn sự tự do và thân mật mới, củng cố giao kèo của “bộ lạc”. Nhưng bong bóng hoàn hảo của họ sắp bị một yếu tố từ bên ngoài đe dọa.
Minh ngồi sát bên Ngân, một cánh tay vắt hờ sau lưng ghế của cô, những ngón tay nghịch ngợm xoắn nhẹ lọn tóc mai của cô.
Tùng ngồi đối diện, nhưng dưới gầm bàn, chân hắn khẽ cọ vào chân Ngân, một sự kết nối âm thầm.
Ngân, sau khi uống một hớp rượu ngô, mặt ửng hồng. Cô lấy một miếng lạp xưởng, không ăn mà đưa thẳng đến miệng Tùng. Hắn vui vẻ há miệng đón lấy.
Minh thấy vậy, giả vờ ghen. “Ấy, Chị Nuôi thiên vị nhé! Thịt ngon thì cho thằng Tùng, còn em thì chị cho ăn bơ à?”
Ngân cười, quay sang gắp cho Minh một miếng. “Đây, của em đây, ăn đi cho đỡ tị nạnh. Đúng là trẻ con.”
Tùng vừa nhai vừa nói, giọng hắn đầy vẻ trêu chọc. “Nó ghen vì tối qua ‘yếu’ hơn em đấy.”
Cả ba cùng phá lên cười. Họ đang ở trong thế giới của riêng mình, một thế giới được xây dựng bằng những bí mật chung, những lời trêu chọc trần trụi và một sự thân mật không cần che giấu.
Tiếng cười sảng khoái của họ đang vang vọng giữa núi rừng thì bị một âm thanh khác xen vào, một âm thanh lạ lẫm, phá vỡ sự hòa hợp.
Một tiếng động cơ êm ái, đều đều, khác hẳn tiếng pô xe máy gầm rú của họ. Âm thanh ngày một gần, như một lời cảnh báo. Cả ba cùng quay ra nhìn. Một chiếc SUV màu đen cổ điển, sạch bóng, đang từ từ đi lên con dốc và đỗ lại ở bãi đất trống gần đó. Chiếc xe sang trọng, lịch lãm, hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh bụi bặm, hoang dại của cao nguyên đá, như một vật thể lạ từ một thế giới khác.
Minh huýt sáo, giọng hắn đầy vẻ ngạc nhiên. “Đù, xe đẹp thế. Đại gia nào lên đây trốn vợ à?”
Tùng nhíu mày, ánh mắt hắn đầy vẻ nghi ngờ. “Trông quen quen.”
Ngân im lặng, nụ cười trên môi cô hơi tắt. Cô cũng có một cảm giác quen thuộc đến bất an, một dự cảm không lành.
Cửa xe mở ra, chậm rãi, như một cánh cửa dẫn đến một thế giới khác. Chương kết thúc lơ lửng, ngay khoảnh khắc một đôi giày da đắt tiền đặt bước đầu tiên xuống nền đất đỏ của Hà Giang.
Toàn bộ sự chú ý của bộ ba đều đổ dồn về chiếc xe SUV màu đen, nơi một sự xuất hiện định mệnh sắp diễn ra.
Người đàn ông bước ra khỏi xe. Là Quân. Hắn hoàn toàn đối lập với mọi thứ xung quanh. Trong khi Minh, Tùng và Ngân đều mặc đồ phượt bụi bặm, thì Quân lại mặc một chiếc áo sơ mi lanh màu trắng được là phẳng phiu, quần kaki sẫm màu và đeo một cặp kính râm hàng hiệu. Hắn trông như vừa bước ra từ một tạp chí thời trang, không phải một chuyến đi phượt, một sự lạc lõng đến kỳ lạ.
Minh, nụ cười toe toét của gã tắt ngấm. Miệng hơi há ra. “Đ*o thể tin được!” một tiếng chửi thề bật ra. Tùng, toàn thân hắn căng cứng. Bàn chân đang chạm vào chân Ngân dưới bàn vội rụt lại như phải bỏng. Vẻ mặt vui vẻ biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác, gần như là thù địch, như một con thú đang bảo vệ lãnh địa. Ngân sững người. Nụ cười rạng rỡ trên môi cô đông cứng lại, rồi từ từ biến thành một nụ cười xã giao, lịch sự nhưng xa cách, một chiếc mặt nạ mới.
Quân đã nhìn thấy họ. Hắn mỉm cười, một nụ cười bình thản, rồi bắt đầu bước về phía bàn của họ. Mỗi bước chân của hắn như đang đạp lên sự im lặng ngột ngạt, một sự im lặng đầy căng thẳng.
