Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 4 : Mùi Của Sự Sống



Chương 3 : Mùi Của Sự Sống

Bãi đất trống ven đường vào sáng sớm là một sự tấn công vào các giác quan. Mùi xăng nồng nặc, mùi khói từ những hàng quán ăn sáng, mùi mồ hôi của đám đông. Tiếng người gọi nhau í ới, tiếng động cơ xe khách gầm gừ, tiếng nhạc xập xình từ một chiếc loa kẹo kéo.

Sự hỗn loạn đó, đối với Ngân, lại là một sự giải thoát. Nó là sự sống.

Cô đứng ở một góc, chiếc áo khoác xanh rêu và quần kaki khiến cô trông gọn gàng, nhưng sự thanh lịch cố hữu lại biến cô thành một vật thể lạ trong khung cảnh này. Cô lặng lẽ quan sát, như một nhà nhân chủng học đang nghiên cứu một bộ lạc ồn ào.

Và rồi hắn xuất hiện. Sơn.

Hắn không giống trong ảnh. Trong ảnh, hắn cố tỏ ra bụi bặm. Ngoài đời, hắn chỉ là một cậu trai trẻ, có chút non nớt, và đang lúng túng. Hắn mặc một chiếc áo phông cũ, vai đeo một chiếc máy ảnh trông còn đắt tiền hơn cả bộ đồ trên người. Hắn nhận ra cô ngay lập tức.

Hắn bước tới, mặt hơi đỏ. Bàn tay đang không cầm gì của hắn nắm lại rồi mở ra, một sự bối rối hữu hình.

“Chào chị… Em là Sơn đây.” Giọng hắn hơi run.

Ngân mỉm cười. Nụ cười của cô là một liều thuốc an thần. “Chào em. Cảm ơn em nhé, may mà có em động viên không thì chị cũng không dám đi thật.”

Sự nhẹ nhõm hiện rõ trên mặt hắn. Hắn gãi đầu. “Dạ không có gì đâu ạ. Chị cứ đi theo em là được. Lên xe đi chị, em giữ cho chị chỗ gần cửa sổ rồi.”

Trên chiếc xe khách chật chội, giữa những tiếng cười đùa của cả nhóm, hắn đưa cho cô một thứ. Một chiếc bánh bao, được bọc trong lá chuối, vẫn còn nóng hổi.

“Mẹ em làm đấy ạ.” Hắn nói, giọng vẫn còn ngượng ngùng.

Ngân đón lấy. Hơi ấm từ chiếc bánh bao lan qua lớp lá, truyền vào lòng bàn tay cô. Một hơi ấm thật, không phải hơi ấm nhân tạo từ máy sưởi trong căn hộ của cô. Nó có mùi của bột, của thịt, và của một ngôi nhà.

Cả nhóm trêu chọc inh ỏi. Hắn chỉ cười trừ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Ngân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Cô từ từ bóc lớp lá, cắn một miếng bánh. Vị ngọt của bột, vị đậm đà của nhân.

Con mồi không chỉ cắn câu. Con mồi đang thưởng thức miếng mồi của chính kẻ đi săn.

Cung đường trekking đầu tiên mở ra trước mắt, ngập tràn nắng vàng, không khí trong lành và màu trắng tinh khôi của hoa cải trải dài ngút mắt. Vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên khiến mọi người trong đoàn phấn khích, tiếng cười nói rộn ràng vang vọng giữa núi đồi.

Ngân, dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, vẫn thực sự hơi yếu hơn so với mọi người. Những con dốc đầu tiên khiến cô thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi. Cô không cần phải diễn nhiều, sự mệt mỏi là thật. Cô cố gắng theo kịp, nhưng từng bước chân đều nặng trĩu.

Sơn, người vẫn đi đầu đoàn, ngay lập tức nhận ra sự chật vật của cô. Hắn không nói gì với cả nhóm, chỉ lẳng lặng đi chậm lại, rồi quay ngược lại chỗ cô. Hắn đứng đó, nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng.

“Mệt lắm không chị? Hay nghỉ một lát nhé?” Giọng hắn trầm, ấm, mang theo sự quan tâm chân thành.

Ngân lắc đầu, mỉm cười gượng gạo. “Không sao, chị đi được. Sợ làm phiền mọi người.”

Sơn nhìn cô, ánh mắt dứt khoát. “Phiền gì đâu. An toàn là trên hết chứ. Đưa ba lô đây em cầm cho.” Hắn không đợi cô đồng ý, tự tay vòng ra trước người cô để tháo quai ba lô. Tiếng vải vóc sột soạt khẽ khàng. Khoảnh khắc đó, lồng ngực rắn chắc của hắn áp sát vào lưng cô, cảm nhận sự mềm mại của tấm lưng trần qua lớp áo mỏng. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào gáy cô, khiến Ngân khẽ rùng mình, một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng, vừa sợ hãi vừa kích thích. Hắn dễ dàng tháo chiếc ba lô nặng trĩu, đeo ra trước ngực mình. Trông hắn hơi buồn cười với chiếc ba lô phồng to trước bụng, nhưng trong mắt Ngân lúc đó, hắn thật sự là một người hùng, một kẻ bảo vệ đầy sức mạnh.

Đoạn đường phía trước trở nên khó đi hơn, phải băng qua một con suối nhỏ với những tảng đá rêu phong trơn trượt. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo, nhưng không khí giữa Ngân và Sơn lại đặc quánh một sự mong chờ.

Sơn nhảy qua trước một cách dễ dàng, thân hình rắn rỏi của hắn lướt qua những tảng đá như một con sơn dương. Hắn quay lại, chìa bàn tay to lớn, chai sạn về phía Ngân. “Đưa tay cho em. Cứเหยียบ lên mấy hòn đá em chỉ này.” Giọng hắn trầm ấm, đầy tự tin.

Ngân ngập ngừng một giây, lồng ngực cô khẽ phập phồng theo từng nhịp thở dốc, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Cô đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay hắn, một cái chạm nhẹ nhưng đầy ý nghĩa, như một lời giao ước câm lặng. Một sự va chạm định mệnh. Bàn tay hắn thô ráp, chai sần nhưng ấm như một cục than hồng, nắm trọn lấy bàn tay nhỏ bé, lạnh cóng của cô. Một tiếng “hức” khẽ thoát ra từ cổ họng Ngân, một sự thừa nhận bản năng. Một cảm giác an toàn tuyệt đối lan tỏa khắp cơ thể, át đi cả cái lạnh và sự sợ hãi, một sự bảo bọc đầy quyền lực. Hắn siết nhẹ tay cô, những ngón tay thô ráp miết nhẹ trên mu bàn tay cô, một cử chỉ khẳng định sự hiện diện, một lời hứa hẹn không lời. Trong lòng Sơn, bàn tay cô mềm mại và nhỏ bé đến không tưởng. Một bản năng bảo vệ trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn muốn nắm lấy bàn tay này mãi mãi, muốn che chở cô khỏi mọi khắc nghiệt của thế giới, muốn chiếm hữu cô.

Sau khi đã qua suối, hắn vẫn chưa buông tay cô ra ngay. Hắn giữ lại thêm một vài giây, những ngón tay thô ráp miết nhẹ trên mu bàn tay cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, đầy chân thành. “Tay chị lạnh quá.” Giọng hắn trầm đục, như một lời thì thầm chỉ dành riêng cho cô.

Ngân chỉ mỉm cười, một nụ cười khẽ run rẩy, khẽ rút tay lại. Nhưng hơi ấm từ bàn tay hắn dường như vẫn còn lưu lại, một dấu vết vô hình, nóng rát trên làn da cô. Một tiếng “chụt” nhỏ vang lên khi hai bàn tay tách rời, như một lời chia tay miễn cưỡng. Ranh giới “chị em” đã bắt đầu mờ đi, nhường chỗ cho một sự thân mật mới, mong manh nhưng đầy hứa hẹn, một lời mời gọi không lời cho những điều sắp tới.

Cả nhóm nghỉ chân trên một sườn đồi lộng gió, nhìn xuống thung lũng hoa cải trắng muốt trải dài ngút mắt. Không khí trong lành, mát rượi, mang theo mùi hương của đất và hoa. Tiếng cười nói ồn ào của mọi người vang vọng, nhưng Ngân lại tách ra một mình, đứng lặng lẽ nhìn về phía xa. Gió thổi bay vài lọn tóc mai của cô, cô đưa tay ra, như muốn hứng lấy những hạt sương vô hình trong không khí. Một vẻ đẹp mong manh, có chút cô đơn giữa thiên nhiên hùng vĩ.

Sơn, từ phía sau, lặng lẽ giơ máy ảnh lên. Hắn đã quan sát cô từ nãy. Tiếng “tách” khô khốc của máy ảnh vang lên, phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng của Ngân.

Ngân giật mình quay lại, ánh mắt hơi khó chịu. Sơn cười, có chút bối rối, nhưng ánh mắt hắn vẫn dán vào cô. “Em xin lỗi… Tại khoảnh khắc đó… đẹp quá em không kìm được.”

Hắn bước tới, đưa máy ảnh cho cô xem. Cô cúi xuống nhìn. Bức ảnh đen trắng, bắt trọn được vẻ đẹp mong manh, có chút cô đơn của cô giữa thiên nhiên hùng vĩ. Để nhìn cho rõ, cô nghiêng đầu lại gần. Má cô gần như chạm vào má hắn, cảm nhận sự ấm áp của làn da, một cảm giác râm ran chạy dọc sống lưng. Hắn có thể ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc cô, một mùi hương dịu nhẹ, thanh khiết, đầy mê hoặc, như một lời mời gọi vô hình. Cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phả vào thái dương, một luồng khí nóng nhẹ nhàng lướt qua da, khiến từng sợi lông tơ khẽ dựng đứng. Họ im lặng đứng như vậy trong vài giây, cùng nhau nhìn vào một khoảnh khắc đã bị đánh cắp và đóng băng lại mãi mãi, một sự kết nối không lời. Tiếng tim cô đập thình thịch, hòa cùng nhịp thở đều đều của hắn. Một sự kết nối sâu hơn, không lời, đã được thiết lập, như một sợi dây vô hình đang siết chặt lấy cả hai.

Chiều tối, cả nhóm đến một homestay bằng gỗ, nằm ẩn mình giữa những rặng núi. Mọi người mệt nhoài sau một ngày dài trekking, nhưng không khí vẫn vui vẻ, ồn ào như một cái chợ vỡ khi họ bắt đầu chia phòng.

Bác chủ nhà người Mông, một người phụ nữ lớn tuổi với nụ cười hiền hậu, đi ra, vẻ mặt áy náy. “Ôi các cháu ơi, bác xin lỗi. Cái đoàn hôm qua họ về muộn một ngày, thành ra thiếu mất một phòng rồi. Hay là… có hai cháu nào ở chung một bungalow riêng được không? Cái bungalow ngoài cùng ấy, view đẹp nhất đấy.”

Cả nhóm im lặng, nhìn nhau. Ánh mắt của tất cả mọi người, một cách vô thức, đều đổ dồn về phía Sơn và Ngân. Một đứa trong nhóm huých vai Sơn, cười đầy ẩn ý. “Sơn sướng nhất nhé! Tối nay có người chăm sóc chị Ngân rồi!”

Sơn đỏ mặt, lúng túng không biết nói gì, chỉ gãi đầu. Ngân, ngược lại, hoàn toàn bình thản. Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhàng, như thể đây là một chuyện rất đỗi bình thường. “Không sao đâu ạ. Đi bụi mà, thế nào cũng được. Cảm ơn bác.”

Sự bình thản của cô khiến mọi lời trêu chọc trở nên vô nghĩa. Cô và Sơn cùng nhau xách ba lô đi về phía căn bungalow nằm tách biệt ở cuối vườn. Tiếng bước chân của họ đều đều trên nền đất ẩm, tiếng lá cây xào xạc trong gió đêm như một bản nhạc nền cho sự kiện sắp diễn ra. Họ đứng trước cánh cửa gỗ sẫm màu, không ai nói gì. Không khí giữa họ đặc quánh một sự im lặng đầy hứa hẹn, một sự im lặng không trống rỗng mà chứa đựng hàng vạn suy nghĩ và khao khát. Tiếng tim Ngân đập thình thịch, hòa cùng nhịp thở sâu của Sơn.

Màn kịch đã được sắp đặt một cách hoàn hảo, bởi chính số phận.

Cánh cửa định mệnh đang chờ đợi họ, như một lời mời gọi vào một thế giới khác.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...