Mê Cung Của Con Nai
Chương 39 : Cái Ôm Từ Phía Sau
Chương 36: Cái Ôm Từ Phía Sau
Sáng sớm, trước cửa homestay ở Đồng Văn. Không khí se lạnh, trong lành, mang theo mùi sương sớm và đất đá. Hai chiếc xe máy đã sẵn sàng, tiếng động cơ nổ giòn tan. Nhưng không khí giữa ba người đã hoàn toàn khác. Không còn sự ngượng ngùng, chỉ có một sự thân mật thoải mái, gần như là của một gia đình.
Ngân trông tươi tắn và tràn đầy năng lượng. Cô mặc một chiếc quần jeans bó và áo khoác da, trông vừa năng động vừa quyến rũ. Tùng và Minh đều có vẻ vui vẻ. Sự cạnh tranh và dằn vặt của những ngày trước đã biến mất.
Mục tiêu của họ là thể hiện sự thay đổi trong động lực của họ qua hành động vật lý đầu tiên trong ngày. Không có xung đột, đây là một chương của sự hòa hợp.
Tùng nổ máy xe. Tiếng động cơ nổ giòn tan. Ngân bước tới, nhưng lần này, cô không ngần ngại. Cô ngồi lên sau xe Tùng, một cách tự nhiên, như thể đó là vị trí thuộc về cô. Thay vì bám vào baga sắt như hôm trước, cô chủ động vòng hai tay qua eo hắn, ôm chặt, cảm nhận sự rắn chắc của cơ bụng hắn. Toàn bộ phần thân trên của cô, đặc biệt là cặp vú căng tròn, đầy đặn, áp chặt vào tấm lưng rộng và vững chãi của hắn, cảm nhận từng thớ cơ đang căng lên. Tiếng da thịt cọ xát nhẹ nhàng.
Cả người Tùng cứng lại một giây vì bất ngờ, một luồng điện chạy dọc sống lưng, rồi nhanh chóng thả lỏng, tận hưởng sự gần gũi. Một cảm giác chiến thắng và sở hữu ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Hắn cảm thấy như mình có thể chở cô đi đến tận cùng thế giới, không chút sợ hãi. Minh, đang nổ máy xe bên cạnh, nhìn thấy tất cả. Gã không ghen. Gã chỉ cười toe toét, liếc mắt về phía Ngân qua vai Tùng và giơ ngón tay cái lên, một sự tán thành, một sự chấp nhận.
Ngân bật cười, vùi mặt vào lưng Tùng để tránh cái nhìn của Minh. Giao kèo chia sẻ đã được thể hiện một cách công khai. Họ lên đường, một hình ảnh kỳ lạ: một người đàn ông to lớn chở một người phụ nữ xinh đẹp đang ôm chặt, và một gã trai khác chạy bên cạnh, hộ tống và canh chừng, một “gia đình” mới đã được hình thành.
Trên cung đường đèo Mã Pí Lèng huyền thoại, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu hun hút nhìn xuống dòng sông Nho Quế xanh biếc. Cảnh vật vừa hùng vĩ vừa nguy hiểm, như một lời nhắc nhở về sự nhỏ bé của con người.
Họ dừng lại ở một đoạn cua, nơi có thể nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh. Gió thổi rất mạnh, mang theo hơi lạnh của núi rừng. Minh chạy xe lên bên cạnh, tiếng động cơ gầm rú.
Minh hét qua tiếng gió. “TÙNG! CHẠY CẨN THẬN NHÉ! ĐƯỜNG XÓC QUÁ LÀ ‘HỎNG HÀNG’ CỦA ANH EM ĐẤY!”
Tùng, nghe thấy, phá lên cười, một tiếng cười sảng khoái, vang vọng giữa núi rừng. Hắn hét lại. “HÀNG TỐT, KHÔNG DỄ HỎNG ĐÂU MÀ LO!”
Ngân, nghe cuộc đối thoại của họ, cũng không thể nhịn được cười. Cô siết chặt vòng tay hơn, ghé sát miệng vào tai Tùng, nhưng hét đủ lớn để Minh nghe thấy. “YÊN TÂM! ‘HÀNG’ NÀY BỀN LẮM, ĐƯỢC BẢO DƯỠNG TỐT!”
Cả ba cùng cười vang. Lời nói đùa tục tĩu, trần trụi, được nói ra một cách công khai giữa thiên nhiên hoang dã, đã xóa tan mọi ranh giới cuối cùng. Họ không còn xấu hổ. Họ đã trở thành một bộ lạc với ngôn ngữ riêng, những bí mật chung và một sự thấu hiểu không cần che đậy, một sự gắn kết sâu sắc hơn bất kỳ lời nói hoa mỹ nào.
Họ dừng lại ở một mỏm đá chìa ra khỏi vách núi, một điểm ngắm cảnh “sống ảo” nổi tiếng. Bên dưới là vực sâu thăm thẳm, nơi dòng sông Nho Quế uốn lượn như một dải lụa xanh biếc. Chỉ có ba người họ, giữa đất trời hùng vĩ. Tiếng gió thổi lồng lộng, tiếng chim hót líu lo, tất cả hòa vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sự hoang dại.
Trong khi Tùng đang loay hoay với máy ảnh để chụp cảnh, Minh kéo tay Ngân, dẫn cô ra tận cùng của mỏm đá, nơi gió thổi lồng lộng. Giọng Ngân hơi sợ, một tiếng kêu bị gió cuốn đi. “Em điên à, nguy hiểm lắm!” Minh không trả lời, chỉ siết chặt tay cô.
Gã xoay người cô lại, đối mặt với gã, lưng cô quay ra phía vực sâu, một tư thế đầy nguy hiểm và khiêu khích. Gã nhìn sâu vào mắt cô một giây, ánh mắt đầy ham muốn, như một con thú đang nhìn con mồi, rồi cúi xuống hôn. Đó không phải nụ hôn vội vã, chiếm đoạt như trước. Nó sâu, mãnh liệt và đầy đam mê, một sự hòa quyện của hai tâm hồn hoang dại. Môi gã áp vào môi cô, lưỡi gã tìm kiếm lưỡi cô, một sự xâm nhập đầy bản năng. Tiếng môi chạm môi “chụt chụt” ướt át. Một nụ hôn khẳng định chủ quyền giữa đất trời, một lời tuyên bố không lời.
Tùng quay lại và thấy cảnh đó. Hắn khựng lại, tay vẫn cầm máy ảnh. Hắn không có vẻ giận dữ hay ghen tuông. Hắn chỉ đứng đó, im lặng quan sát người phụ nữ của mình đang hôn người anh em của mình.
Sau khi họ dứt ra, Tùng bước tới. Hắn không nói gì. Hắn chỉ vòng tay qua, ôm lấy cả hai người họ từ phía sau. Một cái ôm của sự chấp nhận, của một gia đình kỳ lạ.
Ba người họ đứng đó, ôm nhau, trên mép của vực thẳm. Một hình ảnh vừa dị hợm, vừa có một sự gắn kết mạnh mẽ đến lạ thường.
