Mê Cung Của Con Nai
Chương 38 : Ánh Nắng Xuyên Kẽ Gỗ
Chương 35: Ánh Nắng Xuyên Kẽ Gỗ
Ánh nắng đầu tiên của cao nguyên, trong veo và sắc lạnh, chiếu xiên qua những khe hở của vách gỗ, tạo thành những vệt sáng dài trên đống chăn gối lộn xộn. Không khí trong lành, có mùi gỗ và sương sớm. Tiếng gà gáy và tiếng người dân đi lại ở xa xa, tất cả tạo nên một bức tranh bình yên đến lạ.
Ngân là người tỉnh giấc đầu tiên. Cô mở mắt, nhưng không cử động. Cô đang bị “kẹp” giữa hai người đàn ông, một sự sắp đặt đầy trớ trêu. Lưng cô áp vào lồng ngực nóng rực của Tùng, cánh tay rắn chắc của hắn vòng qua eo cô, ôm chặt một cách đầy sở hữu ngay cả trong lúc ngủ. Phía trước, chân của Minh gác lên đùi cô. Cô bị nhốt trong một cái lồng bằng da thịt, ấm áp và an toàn một cách kỳ lạ.
Cơ thể cô ê ẩm. Vùng kín hơi đau rát và vẫn còn cảm giác dính nhớp của tinh dịch bên trong. Nhưng thay vì sự ghê tởm như ở Quy Nhơn, cô chỉ cảm thấy một sự thỏa mãn mệt mỏi. Cô có thể ngửi thấy mùi của họ trên da thịt mình, một mùi hương hỗn tạp của mồ hôi và đàn ông. Nó không còn xa lạ nữa. Nó là mùi của “bầy đàn”, một mùi hương nguyên thủy.
Mục tiêu của Ngân là tận hưởng khoảnh khắc bình yên kỳ lạ này, trước khi phải đối mặt với sự ngượng ngùng của buổi sáng. Xung đột là sự tĩnh tại của khoảnh khắc đối chọi với sự hỗn loạn của ký ức đêm qua.
Cô nằm im, lắng nghe tiếng thở đều đều của hai người. Tùng thở sâu và nặng nhọc, còn Minh thì thỉnh thoảng lại khẽ cựa mình. Trong đầu cô, một cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra: “Mình đã làm gì thế này? Mình đã ngủ giữa hai người họ. Mình đã để họ… lấp đầy mình. Nhưng tại sao… mình không thấy ghê tởm? Tại sao mình lại cảm thấy… bình yên?”
Cô nhắm mắt lại, không trốn chạy, chỉ đơn giản là chấp nhận. Chấp nhận sự thật rằng cô đang nằm đây, trần truồng, giữa hai người đàn ông, và cô không hề muốn rời đi.
Một lúc sau, Minh bắt đầu cựa mình tỉnh giấc, ánh nắng xuyên qua khe gỗ chiếu thẳng vào mắt gã. Tiếng gà gáy từ xa vọng lại, tiếng người dân đi lại ở xa xa.
Gã mở mắt, nheo lại vì ánh nắng chói chang. Điều đầu tiên gã thấy là khuôn mặt của Ngân, đang nằm nghiêng nhìn mình, ánh mắt lấp lánh, đầy vẻ tinh quái. Gã không giật mình hay ngượng ngùng. Một nụ cười lười biếng, ngái ngủ hiện trên môi gã, đầy vẻ tinh quái. Trước cả khi nói lời chào buổi sáng, tay gã, vốn đang đặt hờ trên đùi Ngân, trượt xuống một cách tự nhiên, những ngón tay thô ráp lướt nhẹ trên làn da mềm mại, và vỗ nhẹ một cái vào bên mông tròn trịa của cô, tiếng “bốp” khẽ. Một cái vỗ thân mật, tự nhiên và đầy tính sở hữu, như thể đó là việc gã đã làm hàng trăm lần, một sự khẳng định quyền lực không lời.
Giọng gã khàn đặc vì ngủ. “Chào buổi sáng, Chị Nuôi.”
Ngân cười khẽ, không hề tỏ ra khó chịu. “Dậy rồi à, đồ quỷ. Nặng chết đi được.” Cô hất nhẹ chân gã ra, một cử chỉ đầy yêu chiều.
Tiếng nói chuyện của họ làm Tùng tỉnh giấc. Hắn mở mắt, thấy cảnh Minh đang cười nói với Ngân. Hắn không có vẻ ghen tuông. Hắn chỉ nhìn họ, rồi cũng mỉm cười một cách hiền lành, một nụ cười của sự chấp nhận.
Bức tường ngượng ngùng của buổi sáng đã hoàn toàn sụp đổ chỉ bằng một cái vỗ mông. Sự thân mật mới, một sự thân mật trần trụi và không che đậy, đã được thiết lập.
Cả ba đều đã tỉnh. Họ không vội vàng ngồi dậy hay mặc quần áo. Họ vẫn nằm lười biếng trong đống chăn gối, tận hưởng hơi ấm của nhau. Không khí vui vẻ, có chút trêu chọc, một sự giải phóng sau đêm hoang dại.
Minh là người bắt đầu. Gã gối đầu lên tay, nhìn Ngân với ánh mắt lấp lánh, đầy vẻ tinh quái. “Này, đêm qua… ngủ có ngon không?”
Ngân liếc xéo gã, giọng đầy ẩn ý. “Còn phải hỏi à?”
Minh phá lên cười, nhìn Tùng. “Ngon là phải rồi. Có hai cái ‘máy sưởi’ công suất lớn thế này cơ mà. Chỉ sợ ‘lò’ của chị ấy bị quá nhiệt, chập điện thôi.”
Tùng, lần đầu tiên kể từ Quy Nhơn, cũng tham gia vào trò đùa. Hắn nhìn Minh, rồi nhìn Ngân, mặt hơi đỏ nhưng giọng thì rất thật, đầy vẻ nam tính. “Mày thì biết cái gì. Lò phải nóng thì thép mới cứng chứ.”
Câu nói ẩn dụ đầy nam tính của Tùng khiến cả Minh và Ngân đều sững lại, rồi cùng nhau phá lên cười. Tiếng cười sảng khoái của cả ba vang vọng trong căn nhà sàn, xua tan mọi sự ngượng ngùng còn sót lại.
Họ đã có thể nói về nó. Họ đã có thể cười về nó. Bí mật đen tối đã không còn là một gánh nặng, nó đã trở thành một trò đùa riêng, một ngôn ngữ chung chỉ có ba người họ hiểu, một dấu hiệu của sự thân mật mới.
Tiếng cười vẫn còn vang vọng trong căn nhà sàn, cuộc trêu chọc trở nên trực diện và táo bạo hơn, không còn chút che đậy.
Ngân định ngồi dậy, nhưng vừa nhổm người, cô khẽ nhăn mặt và rên lên một tiếng nhỏ vì đau mỏi, một bằng chứng sống động của đêm hoang dã. Minh ngay lập tức chớp lấy cơ hội, giọng trêu chọc trực diện. “Ấy ấy, sao thế Chị Nuôi? Mỏi à? Đêm qua ‘vận động’ hơi quá sức nhỉ. Em nghe có người la to lắm cơ, gào như sắp chết ấy, không biết là ai ta.”
Tùng cũng hùa theo, hắn đưa tay ra xoa nhẹ lên tấm lưng trần của Ngân, một cử chỉ đầy yêu chiều. “La gì mà la. Anh nghe như tiếng mèo hoang bị kẹt cửa ấy. Ghê cả người.”
Ngân không hề xấu hổ. Cô quay lại, lườm cả hai đứa, nhưng trong mắt lại lấp lánh ý cười. Cô vớ lấy cái gối, đập vào mỗi đứa một cái, một sự đáp trả đầy tình cảm. “Tại hai đứa bây chứ ai! Hai con trâu điên! Hành chị cả đêm không cho ngủ. Im hết đi!”
Lời mắng yêu của cô là một sự thừa nhận. Cô không còn là nạn nhân, cô là một người chơi, một người đồng lõa. Sự trêu chọc không phải là sự sỉ nhục, nó là một hình thức của sự thân mật, một ngôn ngữ riêng của “bộ lạc”. Họ đã có thể cười trên chính sự “dâm dục” của mình, một sự giải phóng hoàn toàn.
Họ cuối cùng cũng chịu dậy, mặc quần áo và xuống nhà ăn sáng. Sân của homestay đã có vài nhóm khách khác đang ngồi, tiếng cười nói rộn ràng.
Hành động của họ không còn sự cạnh tranh hay ngượng ngùng. Nó trở nên bản năng, như một gia đình đã quen thuộc. Khi Ngân bước xuống cầu thang gỗ hơi dốc, Tùng tự động đi ngay sau, tay giơ ra hờ hờ sau lưng cô, sẵn sàng đỡ. Khi họ ngồi vào bàn, Minh tự động kéo ghế cho cô, rồi chạy đi lấy bát phở nóng, một sự ga lăng tự nhiên.
Ngân đang ăn, một sợi hành dính trên khóe môi. Tùng, ngồi đối diện, định lên tiếng nhắc. Nhưng Minh, ngồi ngay cạnh, đã nhanh hơn. Gã không nói gì, chỉ đưa ngón tay cái lên, quệt nhẹ sợi hành đi một cách tự nhiên như không, một cử chỉ đầy thân mật. Tùng nhìn thấy, nhưng hắn không ghen. Hắn chỉ mỉm cười. Minh cũng không có vẻ đắc thắng. Đó chỉ đơn giản là một hành động chăm sóc, một sự thấu hiểu không lời.
Ba người họ ngồi ăn sáng, nói cười vui vẻ về kế hoạch cho ngày hôm nay. Đối với những người xung quanh, họ trông như một cô chị gái xinh đẹp đang đi du lịch cùng hai cậu em trai thân thiết. Không một ai có thể ngờ được, chỉ vài giờ trước, trong căn phòng gỗ trên kia, ba con người này đã cùng nhau tạo ra một cơn bão hoang dại và trần trụi nhất.
