Mê Cung Của Con Nai
Chương 37 : Lời Thách Đấu Ngầm
Chương 34: Lời Thách Đấu Ngầm
Sàn nhà gỗ của homestay. Dư âm của “hiệp 1” vẫn còn đó. Ba cơ thể dính bết vào nhau trong một đống chăn gối lộn xộn. Không khí không còn trang trọng, nó đặc quánh mùi da thịt và sự thỏa mãn. Nhưng sự yên tĩnh chỉ là tạm thời.
Ngân nằm giữa hai người, mắt nhắm nhưng không ngủ. Cô hoàn toàn kiệt sức, cơ thể mềm nhũn, phó mặc. Tùng và Minh, cơn hưng phấn ban đầu đã qua, nhưng dư âm vẫn còn sôi sục. Họ không mệt. Họ đang hồi sức, và một nguồn năng lượng mới, đầy tính cạnh tranh, đang trỗi dậy. Mục tiêu của Tùng và Minh là khẳng định sự vượt trội của mình so với người kia trong “hiệp 2”. Xung đột là sự yên tĩnh của Ngân đối đầu với sự hiếu thắng đang nhen nhóm của hai người đàn ông.
Minh là kẻ hành động trước. Gã đang nằm bên phải Ngân. Gã liếc mắt qua cơ thể cô, nhìn Tùng đang nằm bên kia, một cái liếc đầy thách thức. Một nụ cười khẩy, đầy ẩn ý hiện trên môi gã. Sau đó, bàn tay của gã, vốn đang đặt hờ trên bụng Ngân, từ từ di chuyển lên trên, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên da thịt mềm mại, và bao trọn lấy bầu vú phải của cô, bóp nhẹ, tiếng “bốp” khẽ. Một hành động tuyên bố chủ quyền, một lời thách đấu không lời.
Tùng thấy hết. Hắn không nói gì. Quai hàm hắn bạnh ra, những thớ cơ căng cứng, ánh mắt hắn tối sầm lại. Tay hắn, vốn đang đặt trên eo Ngân, cũng bắt đầu di chuyển xuống dưới, những ngón tay thô ráp miết nhẹ trên da thịt, rồi bóp mạnh vào một bên mông căng tròn của cô, tiếng “bốp” khẽ. Một hành động đáp trả, một lời khẳng định lãnh địa, một sự chiếm hữu đầy bản năng.
Ngân khẽ rên lên trong cổ họng khi bị kích thích từ cả hai phía, một tiếng rên bị bóp nghẹt. Cô biết chuyện gì sắp xảy ra. Trò chơi chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu hiệp hai, một cuộc chiến tranh giành lãnh thổ đầy dục vọng.
Cuộc chiến đã bắt đầu, nhưng chưa phải bằng dương vật. Nó bắt đầu bằng những bàn tay và miệng lưỡi, một cuộc thi xem ai có thể khiến Ngân rên rỉ to hơn.
Họ bắt đầu một cuộc tấn công đồng bộ, nhưng đầy tính cạnh tranh, như hai con thú đang tranh giành con mồi, mỗi kẻ đều muốn khẳng định sự vượt trội của mình. Minh tập trung hoàn toàn vào cặp vú của Ngân. Bàn tay gã không còn thờ phụng, nó trở nên thô bạo. Gã dùng ngón tay kẹp lấy núm vú, vê mạnh, khiến Ngân rít lên một tiếng. Miệng gã thì ngấu nghiến bên vú còn lại, vừa mút mạnh vừa dùng răng cắn nhẹ, tạo ra tiếng “chụt chụt” ướt át và những vết hằn đỏ ửng trên làn da trắng.
Tùng lật người Ngân lại một chút, để cặp mông cô chổng lên cao hơn, phơi bày toàn bộ lãnh địa của hắn. Hắn vùi mặt vào đó, hít một hơi thật sâu mùi da thịt, dùng lưỡi khám phá một cách cuồng nhiệt, liếm láp từng khe kẽ. Tay hắn không ngừng bóp nặn, xoa nắn hai bên mông tròn lẳn với hình xăm bé xinh, cảm nhận sự mềm mại, đàn hồi của da thịt, như đang nhào nặn một khối đất sét. Tiếng “bốp” khẽ vang lên.
Họ bắt đầu cuộc chiến bằng lời, nói qua lại ngay trên cơ thể Ngân, biến cô thành chiến trường.
Minh, nghe Ngân rít lên khi hắn cắn nhẹ núm vú, giọng đầy khiêu khích. “Thấy chưa? Chị Nuôi thích tao mạnh bạo thế này cơ, mày hiểu không?”
Tùng, cảm nhận cơ thể Ngân run lên khi lưỡi hắn lướt qua hột le, nói vọng lên, giọng hắn trầm và đầy chiếm hữu. “Mày im đi. Nghe chị ấy rên vì tao này.”
Ngân không còn suy nghĩ được gì. Cô bị ném từ khoái lạc này sang khoái lạc khác, từ đau đớn sang đê mê. Cơ thể cô trở thành một nhạc cụ, đang được hai nhạc công điên cuồng chơi một bản nhạc hỗn loạn, một bản giao hưởng của dục vọng.
Cả người Ngân đã nóng bừng, ướt sũng. Màn dạo đầu đầy tính cạnh tranh đã hoàn tất. Đã đến lúc cho cuộc xâm lược thật sự, nơi mọi giới hạn sẽ bị phá vỡ.
Tùng, bị kích động bởi sự cạnh tranh và tiếng rên của Ngân, không thể chờ đợi được nữa. Hắn là người ra đòn trước, muốn chứng tỏ sức mạnh và sự bền bỉ của mình, “chiến thắng” hiệp đầu tiên của vòng hai.
Tùng đẩy Minh ra một chút, lật ngửa Ngân lại và banh rộng hai chân cô ra, phơi bày toàn bộ cửa hang đã ướt sũng. Hắn không vào ngay. Hắn nhìn Minh một cái nhìn đắc thắng, một lời thách thức không lời, rồi mới cúi xuống, đặt đầu dương vật vào cửa hang, và thúc mạnh vào. Tiếng “phập” sâu và đặc vang lên. Âm đạo của Ngân đã hoàn toàn sẵn sàng, ướt át và co giãn, đón nhận hắn một cách dễ dàng. Nhịp điệu của hắn nhanh, mạnh và đầy tính sở hữu, mỗi cú thúc là một lời tuyên bố quyền lực. Hắn đang cố gắng dùng sức mạnh của mình để lấp đầy cô, để xóa đi mọi dấu vết của lần trước, để khẳng định quyền lực. Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch”, tiếng giường cũ kẽo kẹt ai oán.
Tùng gầm gừ, thúc mạnh theo từng chữ, giọng hắn khàn đặc. “Của ai? Nói đi… Lồn của chị… bây giờ là của ai?”
Ngân la lên trong khoái lạc, giọng cô vỡ vụn, không còn chút kiềm chế. “Của em… Tùng… A… của em…”
Sự kích thích từ cả hai phía, cùng với lời khẳng định của Ngân, đã đẩy Tùng đến giới hạn. Hắn gầm lên một tiếng chiến thắng, thúc những cú cuối cùng điên cuồng, mạnh như trời giáng, rồi xuất tinh. Một dòng tinh dịch nóng hổi, tràn đầy, bắn sâu vào bên trong cô, một dấu ấn không thể xóa nhòa, một sự khẳng định chủ quyền tuyệt đối. Tiếng thở hổn hển của hắn hòa vào tiếng la của Ngân.
Hắn đổ gục xuống, thở hổn hển, tạm thời “chiến thắng”. Nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, nó chỉ mới bắt đầu.
Tùng vừa rút ra, vẫn còn đang thở dốc, cơ thể hắn run rẩy vì kiệt sức. Không có thời gian để nghỉ ngơi. Minh ngay lập tức chiếm lấy vị trí, như một kẻ săn mồi đang chờ đợi thời cơ. Mục tiêu của gã là chứng tỏ mình “dai sức” hơn, mang lại một trải nghiệm “chất lượng” hơn và cũng giành lấy chiến thắng của riêng mình.
Minh đẩy Tùng, người vẫn còn đang mệt, sang một bên. Gã không cần Ngân cho phép, gã chỉ đơn giản là tiếp quản, một sự chiếm hữu đầy ngạo mạn. Gã cười khẩy với Tùng, một lời chế giễu. “Yếu thế em trai. Để anh mày biểu diễn cho mà xem.”
Minh tiến vào. Âm đạo của Ngân giờ đây ướt sũng và trơn trượt bởi dịch của cô và tinh dịch của Tùng, một sự kết hợp đầy kích thích. Cảm giác hoàn toàn khác. Nếu Tùng là sức mạnh thuần túy, thì Minh là sự tinh quái và kỹ thuật. Nhịp điệu của gã thay đổi liên tục, lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu, không cho cô kịp thích ứng, đẩy cô đến giới hạn của sự chịu đựng, một sự tra tấn ngọt ngào. Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch”, “lép nhép” vang vọng. Tiếng giường cũ kẽo kẹt.
Tùng, sau khi hồi sức, không chịu ngồi yên. Hắn trườn lên, bắt đầu dùng miệng và tay để “phục vụ” phần trên của Ngân, y như cách Minh đã làm cho hắn lúc nãy, một sự đảo vai đầy bất ngờ, một sự trả đũa đầy khoái lạc.
Minh, với sự trợ giúp của Tùng, đã đẩy Ngân đến một cơn cực khoái khác, còn dữ dội hơn lần trước. Cô gào lên, một tiếng thét xé lòng, cả người co giật dữ dội. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Minh cũng không cầm cự được nữa. Gã gầm lên, thúc mạnh những cú cuối cùng, và cũng xuất tinh tràn đầy vào bên trong cô, dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh, hòa quyện với dòng tinh dịch của Tùng, tạo thành một sự hòa quyện của hai dòng chảy, một sự hợp nhất hoàn hảo. Tiếng thở hổn hển của cả hai hòa vào nhau.
Cuộc đua đã kết thúc. Chỉ còn lại sự kiệt quệ tuyệt đối. Không khí không còn sự hiếu thắng, chỉ còn mùi nồng của mồ hôi, của tình dục và sự im lặng của ba cơ thể đã cạn kiệt năng lượng. Tiếng gió rít qua khe vách, tiếng ngáy đều đều từ gian bên kia, tất cả hòa vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sự tĩnh lặng.
Ngân nằm bất động, mắt mở nhưng vô hồn, nhìn chằm chằm vào trần nhà. Cơ thể cô ê ẩm, dính nhớp tinh dịch của cả hai người đàn ông từ cả bên trong lẫn bên ngoài, một sự hỗn độn của chất dịch. Tiếng da thịt dính nhớp khẽ khàng.
Tùng và Minh nằm sõng soài hai bên cô, thở không ra hơi, lồng ngực phập phồng. Tiếng thở hổn hển của họ vang vọng trong căn phòng.
Ngân khẽ cựa mình, một cử động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Cô cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng, đặc sệt đang từ từ chảy ra từ giữa hai chân mình, lướt qua khe mông, một hỗn hợp tinh dịch của hai người đàn ông, một bằng chứng không thể chối cãi của cuộc truy hoan. Cô không có sức để lau nó đi. Cô chỉ nằm đó, cảm nhận nó, cảm nhận sự trần trụi của khoảnh khắc.
Chỉ có sự im lặng của ba kẻ đã cùng nhau đi đến tận cùng của sự hoang dại và giờ đây không biết phải làm gì tiếp theo.
Trong đầu Ngân, một câu hỏi lớn treo lơ lửng: “Đây là thứ mình muốn sao? Sự hỗn loạn này? Con thú bên trong mình… nó đã thỏa mãn chưa?”
Cả ba chìm vào một giấc ngủ mệt mỏi, không mộng mị, trên chính bãi chiến trường do họ tạo ra. Cuộc đua đã kết thúc với một kết quả hòa, để lại ba cơ thể kiệt sức và một câu hỏi lớn treo lơ lửng trong tâm trí Ngân.
