Mê Cung Của Con Nai
Chương 36 : Lời Giao Kèo Thứ Hai
Chương 33: Lời Giao Kèo Thứ Hai
Sàn nhà gỗ của homestay, trong bóng tối đặc quánh. Lời giao kèo đầu tiên của Ngân – “không được làm rách của chị” – vẫn còn treo lơ lửng, biến sự căng thẳng đối đầu thành một sự chờ đợi đầy tính khêu gợi. Cuộc vui đã bắt đầu với những cái chạm, những nụ hôn.
Ngân hoàn toàn nắm quyền kiểm soát. Cô là người ra luật, một nữ hoàng đang điều khiển những con thú của mình. Minh và Tùng hưng phấn và phục tùng. Họ sẵn sàng chơi theo luật mới, luật của cô. Mục tiêu của Ngân là đưa ra lời giao kèo cuối cùng, một sự thử thách và cũng là một phần thưởng cho lòng trung thành của “bộ lạc”. Xung đột là thói quen và quy tắc an toàn của xã hội sắp đối đầu với ham muốn tạo ra một mối liên kết nguyên thủy, không rào cản.
Minh quay trở lại với “lãnh địa” của mình – cặp vú của Ngân. Nhưng lần này, gã không giày vò. Gã thờ phụng. Gã hôn lên từng tấc da thịt, liếm nhẹ, cảm nhận sự mềm mại, ấm áp, rồi lại mút mạnh núm vú, tạo ra tiếng “chụt chụt” ướt át, thưởng thức vị mặn nguyên bản trên da thịt cô, một vị mặn của mồ hôi và dục vọng. Gã có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể cô một cách trực tiếp nhất, một mùi hương nguyên thủy, đầy mê hoặc.
Tùng cũng vậy. Hắn cúi xuống, bắt đầu màn phục vụ bằng miệng. Nhưng giờ đây, hắn có thể nếm được vị dịch của cô, một vị mặn nồng, tinh khiết, không bị pha tạp bởi bất kỳ rào cản nào. Hắn liếm láp một cách say mê, dùng lưỡi khuấy đảo cái hang nhỏ, tạo ra tiếng “chụt chụt” ướt át, như một tín đồ đang uống nước thánh, một sự dâng hiến tuyệt đối, không chút ngần ngại.
Ngân rên rỉ, không chỉ vì khoái lạc tột cùng, mà còn vì một cảm giác được chấp nhận, được tin tưởng tuyệt đối, một sự giải thoát hoàn toàn. Cô đang dâng hiến toàn bộ cơ thể mình, không một chút che giấu, cho hai người đàn ông của mình, hai kẻ đã được cô ban phát đặc ân. Tiếng thở dốc của Tùng và Minh hòa vào tiếng rên của Ngân.
Sau màn dạo đầu, Minh trườn xuống, chuẩn bị cho việc xâm nhập. Theo thói quen của một kẻ chơi bời, tay gã tìm đến chiếc quần bò vứt trên sàn, nơi có cái ví, nơi chứa đựng những “vật phòng thân”.
Ngân, người đang được Tùng chăm sóc phần trên, nhận ra ngay lập tức. Bàn tay cô khẽ đưa ra trong bóng tối, đặt lên tay Minh, ngăn lại.
Minh ngạc nhiên, giọng khàn đi. “Sao vậy, Chị Nuôi? Không thích à?”
Ngân không trả lời gã ngay. Cô quay sang nhìn Tùng, rồi lại nhìn Minh. Giọng cô trầm và đều, không một chút đùa cợt, mang một sức nặng của sự trang trọng. “Không cần.”
Cô dừng lại một nhịp, để cả hai kịp hiểu. “Với hai em.”
Lời nói của cô như một quả bom. Cả Minh và Tùng sững lại. Trong đầu Minh, một suy nghĩ hiện lên: “Cái gì? Không cần? Cô ấy… tin tưởng bọn mình đến mức này sao? Mẹ kiếp… đây không còn là một cuộc làm tình nữa.” Trong đầu Tùng: “Chị ấy… cho phép mình… ở bên trong chị ấy thật sự sao?”
Sự bất ngờ nhanh chóng chuyển thành một làn sóng hưng phấn và cảm động một cách bệnh hoạn. Giao kèo thứ hai, giao kèo tối cao, đã được đưa ra. Cuộc truy hoan này đã được nâng lên một tầm cao mới, một sự kết nối nguyên thủy, không rào cản.
Ngân đã ở đỉnh điểm của sự hưng phấn, cơ thể cô run rẩy, sẵn sàng cho sự hợp nhất đầu tiên.
Ngân khẽ gọi tên Tùng, một tiếng gọi yếu ớt nhưng đầy quyền lực. Đó là tín hiệu. Hắn hiểu. Minh tạm thời lùi lại, trở thành khán giả, ánh mắt hắn dán chặt vào màn trình diễn.
Tùng di chuyển lên, quỳ giữa hai chân cô. Hắn nhìn vào mắt cô một giây, một ánh mắt đầy ham muốn và sự tôn thờ, như một tín đồ đang chiêm ngưỡng thánh vật. Rồi từ từ, rất từ từ, hắn tiến vào. Tiếng da thịt va chạm “bành bạch” khẽ khàng. Một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, một sự hợp nhất nguyên thủy. Không có lớp màng cao su ngăn cách. Hắn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng, ẩm ướt và mềm mại của cô đang bao bọc lấy dương vật hắn một cách trực tiếp nhất, từng nếp gấp, từng nhịp co thắt của cô đang mút lấy hắn, như một lời chào đón đầy dục vọng.
Từ Ngân, lần đầu tiên, cô cảm nhận được da thịt trần trụi của hắn ở bên trong mình. Một cảm giác lấp đầy trọn vẹn và chân thật đến tột cùng, không còn rào cản. Sự ma sát trực tiếp, da chạm da, nóng bỏng, như một ngọn lửa đang cháy, thiêu đốt mọi lý trí.
Không ai nói gì. Chỉ có tiếng rên khẽ của Ngân và tiếng thở dốc nặng nề của Tùng, hòa vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng của dục vọng. Tùng bắt đầu di chuyển, một nhịp điệu chậm rãi, sâu và đầy quyền lực. Sự xâm nhập tuyệt đối đầu tiên đã diễn ra. Nhưng bản giao hưởng chỉ mới bắt đầu, và còn nhiều nốt cao đang chờ đợi.
Tùng đang di chuyển nhịp nhàng bên trong Ngân. Minh trườn lên, và Ngân, không một chút do dự, chủ động đón nhận dương vật của gã vào miệng. Bản giao hưởng bắt đầu với hai nhịp điệu riêng biệt. Tiếng “bành bạch” của Tùng ở phía dưới, và tiếng “ụt ụt” ướt át của Minh ở phía trên.
Hai nhịp điệu bắt đầu tìm đến nhau. Minh, giữa những nhịp thở, lên tiếng cổ vũ, giọng đầy phấn khích: “Mạnh lên em trai! Cho chị ấy thấy sức mạnh của bọn mình đi!”
Tùng đáp lại bằng một tiếng gầm gừ và tăng tốc. Ngân rên rỉ, giọng cô sung sướng và không còn chút che giấu nào: “A… cả hai… đúng rồi… sướng quá…”
Sự hòa hợp biến thành một cơn bão hỗn loạn. Họ không còn là ba cá thể, mà là một cỗ máy khoái lạc ba đầu. Tiếng rên của Ngân biến thành mệnh lệnh. “Nữa đi! Đừng dừng lại! Đâm chết chị đi! Cả hai đứa… địt chị đi!”
“Bọn em đây!” – Minh và Tùng gần như đồng thanh đáp lại, một lời khẳng định của sự chiếm hữu chung. “Lồn của chị là của bọn em!”
Sự tấn công đồng bộ đã đẩy Ngân đến đỉnh điểm. Cô thét lên, một tiếng thét lảnh lót của sự giải thoát tuyệt đối, tên của họ hòa vào làm một. Cơn co giật của cô là một mệnh lệnh cuối cùng. Tùng gầm lên và xuất tinh sâu bên trong cô. Minh cũng giải phóng trong miệng cô ngay sau đó.
Cỗ máy khoái lạc đang ở vòng quay cuối cùng, năng lượng trong căn phòng được đẩy lên đến mức sắp nổ tung.
Sự tấn công từ cả hai phía đã đẩy Ngân qua bờ vực. Cô gào lên, một tiếng gào xé lòng, không còn là tiếng rên, mà là tiếng thét của sự giải thoát, của sự đầu hàng tuyệt đối. Toàn bộ cơ thể cô co giật dữ dội, lưng ưỡn cong lên như một cây cung, cơ âm đạo siết chặt lấy dương vật của Tùng trong một cơn co thắt cuối cùng, như một lời mời gọi đầy dục vọng. Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch”, “lép nhép” vang vọng.
Tùng cảm nhận được sự co thắt của Ngân, hắn cũng không thể cầm cự được nữa. Hắn gầm lên một tiếng như thú hoang, một tiếng gầm của sự giải phóng, và xuất tinh. Dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh của hắn bắn thẳng vào nơi sâu nhất bên trong cô, một dấu ấn không thể xóa nhòa, một sự khẳng định quyền lực. Minh cảm nhận được sự bùng nổ của cả hai, gã cũng giải phóng trong miệng Ngân, dòng tinh dịch trắng đục, sền sệt chảy dài, một sự dâng hiến trần trụi. Tiếng môi chạm môi “chụt chụt” ướt át.
Dòng tinh dịch của Tùng không chỉ là một sự giải tỏa. Nó là một dấu ấn, một lời tuyên thệ, một sự niêm phong cho giao kèo không rào cản của họ. Họ đã thực sự hòa vào làm một, theo một cách nguyên thủy và trần trụi nhất, không còn ranh giới.
Mọi thứ dừng lại. Ba cơ thể đổ gục, dính bết vào nhau trong bóng tối, trong mồ hôi và trong chính chất dịch của nhau. Tiếng thở hổn hển của cả ba hòa vào nhau, vang vọng trong căn phòng. Không còn sự ngượng ngùng, chỉ còn sự thân mật tuyệt đối của một bầy thú đã cùng nhau chia sẻ tất cả. Giao kèo của da thịt đã được ký kết một cách trọn vẹn nhất, một sự kết nối vĩnh cửu. Họ không còn là bạn, không còn là chị em. Họ đã trở thành một gia đình, theo một định nghĩa hoàn toàn khác.
