Mê Cung Của Con Nai
Chương 35 : Tiếng Thở Trong Đêm
Chương 32: Tiếng Thở Trong Đêm
Chiều tối, họ đến Đồng Văn. Sau một ngày dài trên xe, cả ba đều mệt mỏi, nhưng không khí vẫn còn vương vấn sự ngượng ngùng và căng thẳng. Họ nhận phòng tại một homestay là một ngôi nhà sàn bằng gỗ cổ, nằm ẩn mình giữa những dãy núi đá.
Bác chủ nhà niềm nở dẫn họ lên gác hai. “Các cháu ngủ ở đây nhé. Nhà sàn nên ngủ chung cho ấm cúng!”
Trước mắt họ là một không gian chung rộng lớn. Và ở một góc, là ba tấm đệm được trải sẵn trên sàn gỗ, ngay cạnh nhau. Ngăn cách giữa mỗi tấm đệm chỉ là một tấm rèm vải mỏng manh, mang tính trang trí nhiều hơn là che chắn. Một sự sắp đặt đầy trớ trêu, một vị trí chết người: Tấm đệm của Ngân ở chính giữa. Tấm của Tùng ở bên trái. Tấm của Minh ở bên phải.
Minh nhìn ba tấm đệm, rồi nhìn Ngân, rồi nhìn Tùng. Một nụ cười chậm rãi, đầy ẩn ý và có phần nguy hiểm hiện trên môi gã. Giọng gã trêu chọc. “Ồ… ‘ấm cúng’ ghê nhỉ. Đúng là chỉ có đi với bọn em, Chị Nuôi mới có trải nghiệm thế này.”
Tùng sững người. Hắn nhìn vào tấm rèm mỏng manh, rồi liếc sang Ngân. Mặt hắn đỏ bừng, một sự pha trộn giữa hy vọng và lo lắng tột độ, một cuộc đấu tranh nội tâm. Ngân đứng im, nhìn chằm chằm vào “cái lồng chung”. Khuôn mặt cô không biểu lộ cảm xúc. Nhưng trong lòng cô biết. Đây chính là nó. Đây là sân khấu mà cô đã vô thức tìm kiếm, nơi mọi giới hạn sẽ bị phá vỡ.
Cả ba đứng đó, trong sự im lặng. Chuyến đi “hàn gắn” ban ngày đã kết thúc. Màn đêm ở Hà Giang đang buông xuống, và một cuộc chiến khác, trần trụi và bản năng hơn, sắp sửa bắt đầu trong cái lồng chung này.
Gác hai của nhà sàn bằng gỗ, đã quá nửa đêm. Mọi người khác trong homestay đã chìm vào giấc ngủ say, tiếng ngáy đều đều vọng lại từ gian bên kia. Bên ngoài, gió rít qua khe vách, tạo ra những âm thanh ma mị, như tiếng sói tru. Bên trong, bóng tối đặc quánh, chỉ có thể lờ mờ phân biệt được hình dáng của những tấm rèm mỏng manh. Không khí nặng trĩu sự chờ đợi, một sự căng thẳng vô hình.
Ba kẻ không ngủ. Họ nằm trên ba tấm đệm cạnh nhau, giả vờ ngủ, nhưng thực chất, các giác quan của họ đang căng như dây đàn. Ngân, ở giữa, nằm ngửa, mắt mở to nhìn vào bóng tối trên trần nhà. Cô không sợ. Cô tò mò. Sau cuộc đối mặt với con thú bên trong mình, cô muốn biết nó sẽ làm gì tiếp theo. Cô đang chờ đợi, như một nữ hoàng đang chờ đợi màn trình diễn.
Minh, bên phải, nằm nghiêng, quay mặt về phía Ngân. Hơi thở của gã nhanh và nông, như một con báo đang thu mình, chờ thời cơ để vồ. Sự gần gũi này đang thiêu đốt gã, không thể chịu đựng được. Tùng, bên trái, nằm ngửa, nhưng cơ thể căng cứng. Hơi thở của hắn nặng nề, thỉnh thoảng lại thở ra một hơi dài như kìm nén. Hắn vừa khao khát, vừa cảm thấy tội lỗi. Hắn bị giằng xé, giữa bản năng và lý trí. Mục tiêu của cả ba là thăm dò lẫn nhau trong im lặng, chờ đợi một tín hiệu, một hành động phá vỡ sự bế tắc. Xung đột là sự tĩnh tại của Ngân đối đầu với sự nôn nóng của Minh và sự giằng xé của Tùng.
Trong bóng tối, âm thanh là tất cả. Ngân lắng nghe. Cô có thể nghe thấy tiếng ngáy đều đều của bác chủ nhà ở gian bên kia. Cô nghe thấy tiếng thở nhanh, gần như hổn hển của Minh. Cô nghe thấy tiếng trở mình nặng nề và tiếng nghiến răng khe khẽ của Tùng.
Trong đầu Ngân, một suy nghĩ hiện lên: “Một kẻ thì không thể chờ đợi. Một kẻ thì đang sợ hãi chính ham muốn của mình. Ai sẽ là người hành động trước?”
Sự im lặng kéo dài. Bỗng nhiên, Ngân nghe thấy một sự thay đổi. Tiếng thở của Minh đột ngột ngừng lại. Gã đang nín thở. Một cái bóng sắp di chuyển.
Minh từ từ, rất từ từ, ngồi dậy, cơ thể gã căng cứng như một sợi dây đàn. Gã di chuyển nhẹ nhàng như một con mèo, gần như không gây ra tiếng động, tiếng chăn đệm sột soạt khẽ khàng, mỗi cử động đều được tính toán kỹ lưỡng, như một kẻ săn mồi đang rình rập. Ngân không nhìn thấy rõ. Cô chỉ thấy một cái bóng đen từ từ tách ra khỏi chiếc đệm bên cạnh, rồi bắt đầu bò về phía cô, một sự xâm nhập đầy đe dọa. Tim cô đập nhanh hơn, dội vào tai, nhưng cô vẫn nằm im, hơi thở đều đặn, như một con mồi đang giả chết, chờ đợi số phận.
Tùng cũng cảm nhận được sự di chuyển. Mắt hắn mở to trong bóng tối, nhìn chằm chằm về phía cái bóng đang tiến lại gần Ngân, một ánh mắt đầy căm hờn và bất lực. Một luồng dung nham nóng hổi của sự ghen tuông và giận dữ dâng lên trong lồng ngực hắn, thiêu đốt mọi lý trí. Hắn muốn gầm lên, muốn lao tới kéo Minh ra, muốn bảo vệ lãnh địa của mình. Nhưng hắn đã bị đóng băng bởi sự tội lỗi và không chắc chắn, bởi lời thề “chị em” vẫn còn vương vấn. Hắn chỉ có thể nằm đó, nắm chặt tay thành nắm đấm, và lắng nghe, chờ đợi, một sự tra tấn tột cùng. Tiếng thở nặng nề, tiếng nghiến răng khe khẽ của hắn.
Minh đang quỳ bên cạnh Ngân, bàn tay gã lơ lửng trên tấm chăn. Tùng đang nín thở quan sát từ chiếc đệm bên cạnh, mọi giác quan căng như dây đàn. Tiếng gió rít qua khe vách, tiếng ngáy đều đều từ gian bên kia, tất cả hòa vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sự chờ đợi.
Bàn tay gã chạm vào tấm chăn, những ngón tay thô ráp lướt nhẹ trên lớp vải mềm. Gã bắt đầu từ từ kéo nó xuống, tiếng vải sột soạt khẽ khàng, để lộ bờ vai trắng nõn của Ngân với dòng chữ “No matter what, you haven’t seen all the surprises yet” trong bóng tối, mỏng manh và mời gọi, như một bức tượng ngọc. Gã cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt cô, định hôn lên đó, một nụ hôn của sự chiếm hữu, của sự khẳng định.
Ngay khi môi gã gần chạm vào da thịt cô, một bàn tay từ trong chăn nhanh như chớp đưa ra, không phải để đẩy gã, mà là để nắm chặt lấy cổ tay gã, một cái nắm đầy bất ngờ và quyền lực. Minh giật mình, cứng đờ người, mọi cơ bắp căng cứng. Gã nhìn xuống. Trong bóng tối, mắt Ngân đang mở to, nhìn thẳng vào gã, ánh mắt đó không có sự sợ hãi hay giận dữ. Nó bình tĩnh một cách đáng sợ, đầy quyền lực, như ánh mắt của một nữ thần.
Cô không buông tay gã ra. Cô giữ chặt lấy, những ngón tay thon dài siết nhẹ. Rồi, cô làm một điều không tưởng. Cô từ từ kéo bàn tay của Minh, bàn tay đang bị cô bắt giữ, và đặt nó lên trên bầu vú của mình, ngay bên ngoài lớp áo ngủ mỏng. Một hành động khiêu khích, một lời mời gọi không lời, một sự tuyên chiến đầy táo bạo. Gã có thể cảm nhận được sự mềm mại, đàn hồi của bầu vú cô qua lớp vải, và núm vú đang cương cứng. Tiếng thở dốc của gã hòa vào không khí.
Minh hoàn toàn sững sờ. Hơi thở của gã nghẹn lại trong cổ họng. Đây không phải là sự chống cự. Đây là một sự cho phép, một lời mời gọi còn táo bạo hơn bất kỳ lời nói nào. Ván cờ đã hoàn toàn bị lật ngược, và Ngân là người cầm trịch.
Trong khi tay vẫn giữ tay Minh trên ngực mình, Ngân từ từ, rất từ từ, quay đầu trên gối. Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt đang sững sờ của Minh, và nhìn thẳng vào bóng tối, về phía chiếc đệm nơi Tùng đang nằm. Mục tiêu của Ngân là mở rộng sân khấu, chính thức mời người chơi còn lại vào bàn.
Tùng đã chứng kiến tất cả. Sự tức giận và ghen tuông trong hắn đã lên đến đỉnh điểm khi Minh chạm vào Ngân. Hắn đã định lao tới, muốn xé xác kẻ xâm phạm. Nhưng rồi hắn thấy hành động của Ngân, sự chủ động đầy quyền lực của cô. Và giờ đây, hắn thấy cô đang nhìn về phía mình. Hắn biết cô biết hắn đang thức và đang quan sát.
Ánh mắt của cô trong bóng tối là một câu hỏi, một lời mời, và một sự thách thức. Nó như đang nói: “Em thấy rồi chứ? Chuyện này đang xảy ra. Em định nằm đó gặm nhấm sự ghen tuông, hay em cũng muốn tham gia?”
Sự giằng xé trong Tùng vỡ tung. Sự cho phép từ chính Ngân đã đánh tan mọi tội lỗi và do dự. Ham muốn nguyên thủy chiến thắng. Hắn không còn là khán giả đau khổ nữa. Hắn từ từ, và im lặng, ngồi dậy.
Bóng đen của Tùng bắt đầu di chuyển về phía chiếc đệm của Ngân. Sân khấu giờ đã có đủ ba diễn viên, và vở kịch sắp sửa bước vào màn cao trào.
Cả Minh và Tùng giờ đây đều đang quỳ hai bên chiếc đệm của Ngân. Ba cái bóng đen chụm lại trong bóng tối. Không khí đặc quánh dục vọng đã được hợp pháp hóa. Tiếng gió rít qua khe vách, tiếng ngáy đều đều từ gian bên kia, tất cả hòa vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng của sự chờ đợi.
Minh, đã hoàn hồn, cúi xuống định hôn Ngân. Tùng, từ phía bên kia, cũng vươn tay ra định chạm vào cô.
Ngân khẽ đưa một ngón tay lên môi Minh, chặn lại. Đồng thời, tay kia của cô nắm lấy bàn tay của Tùng. Cô đã kiểm soát cả hai, như một nữ hoàng đang điều khiển những con rối của mình. Cô cất tiếng, giọng cô chỉ là một tiếng thì thầm, nhưng trong sự im lặng tuyệt đối, nó vang lên như một lời sấm truyền, dành cho cả hai người cùng nghe. Giọng nói vừa nũng nịu, vừa như một lời cảnh báo, vừa như một sự cho phép có điều kiện. “Chơi gì thì chơi…”
Cô dừng lại một nhịp, để sự căng thẳng dâng lên đến cực hạn. “…không được làm rách của chị đâu nhé…”
Lời giao kèo được thiết lập. Bằng cách đặt ra một giới hạn có phần tục tĩu, cô đã ngầm cho phép mọi thứ khác. Minh cười khẽ trong bóng tối. Hắn hiểu. Tùng cũng hiểu. Sự cạnh tranh đã kết thúc. Giờ là lúc của sự chia sẻ. Ngân buông tay họ ra, một sự cho phép tuyệt đối. Bàn tay của Minh không còn do dự, bắt đầu kéo chiếc áo ngủ của cô lên, từng milimet vải trượt trên da thịt, tạo ra tiếng vải sột soạt khẽ khàng, để lộ ra cặp vú căng tròn. Bàn tay của Tùng cũng bắt đầu cuộc khám phá của riêng mình, những ngón tay thô ráp lướt nhẹ trên đùi trong của cô, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp. Trò chơi bây giờ mới thực sự bắt đầu, theo luật của cô, một luật chơi mới đầy hoang dại, nơi mọi giới hạn đều bị phá vỡ.
