Mê Cung Của Con Nai
Chương 34 : Cung Đường Của Sự Ngượng Ngùng
Chương 31: Cung Đường Của Sự Ngượng Ngùng
Sáng sớm, tại Hà Giang. Ba người trên hai chiếc xe máy, bắt đầu cung đường phượt lên cao nguyên đá. Không khí trong lành, se lạnh. Cảnh vật hùng vĩ, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu hun hút. Tuy nhiên, không khí giữa ba người lại vô cùng ngượng ngùng và căng thẳng.
Ngân phải đưa ra lựa chọn đầu tiên: ngồi sau xe ai. Cuối cùng, cô chọn Tùng, với lý do “em Tùng tay lái vững hơn”. Thực chất, cô cảm thấy an toàn hơn với sự im lặng của Tùng lúc này. Cô ngồi sau, giữ một khoảng cách, hai tay bám vào baga sắt phía sau xe, không chạm vào người hắn.
Tùng: Lưng hắn cứng đờ. Hắn cảm nhận được khoảng cách mà Ngân đang tạo ra. Hắn không nói gì, chỉ tập trung lái xe.
Minh: Gã đi một mình một xe, liên tục chạy lên chạy xuống, lượn lách bên cạnh xe của Tùng và Ngân, cố gắng phá vỡ sự im lặng bằng những câu nói oang oang.
Mục tiêu của cả ba là cố gắng tìm lại sự tự nhiên, vui vẻ của những chuyến đi trước đây. Nhưng xung đột là bóng ma của “đêm định mệnh” ở Quy Nhơn vẫn còn quá lớn, tạo ra một bức tường vô hình giữa họ.
Minh chạy xe ngang hàng, hét lớn để át tiếng gió. “ĐẸP KHÔNG CHỊ NUÔI? CÓ HƠN CÁI RESORT AO LÀNG KIA KHÔNG?”
Ngân cười gượng, hét lại. “ĐẸP LẮM!”
Minh liếc sang Tùng. “Này ông Tùng, sao im re thế? Bị câm à? Chở người đẹp sau lưng mà mặt như đưa đám!”
Tùng không quay lại, chỉ nói vọng ra. “Tập trung lái xe đi.”
Cuộc trò chuyện thất bại. Minh bực bội rồ ga vọt lên trước. Ngân thở dài, tựa đầu vào chiếc ba lô sau lưng Tùng. Chuyến đi “sửa chữa tất cả” này có vẻ còn khó khăn hơn cô tưởng.
Họ dừng chân ở đỉnh Dốc Thẩm Mã, một trong những con đèo biểu tượng của Hà Giang. Gió lồng lộng, mang theo hơi lạnh của núi rừng. Mấy đứa trẻ người Mông mặc váy áo sặc sỡ đang đứng bán những vòng hoa cải nhỏ, tiếng cười nói trong trẻo của chúng hòa vào tiếng gió. Không khí thoáng đãng hơn, sự ngượng ngùng bắt đầu tan đi một chút, nhường chỗ cho sự thư thái.
Minh, như thường lệ, là người khuấy động. Gã nhảy khỏi xe, dang rộng hai tay và hét lớn: “TRỜI ĐẤT ƠI!”, một tiếng kêu của sự giải phóng. Gã chạy tới trêu chọc mấy đứa trẻ, mua một vòng hoa rồi chạy lại chỗ Ngân, cười toe toét, cố gắng đội vòng hoa lên đầu cô. “Tặng Chị Nuôi này! Cho chị làm công chúa Mông Cổ… à không, Mông Váy!”
Ngân cười, đẩy tay gã ra. “Điên à! Trẻ con nó cười cho.”
Trong khi Minh đang làm trò, Tùng lẳng lặng lấy chai nước, mở nắp và đưa cho Ngân. Một cử chỉ chăm sóc quen thuộc, không cần lời nói. Ngân đón lấy, ánh mắt họ giao nhau trong một giây, một sự thấu hiểu ngầm.
Ngân thấy thương Tùng. Cô bước tới, lấy vòng hoa từ tay Minh và đội lên đầu Tùng, một hành động đầy bất ngờ. Giọng cô cười rạng rỡ. “Để em đội thì đúng hơn. ‘Hoàng tử’ của chị.”
Cả ba cùng phá lên cười. Lần đầu tiên kể từ Quy Nhơn, đó là một tiếng cười thật sự, không chút gượng gạo. Tùng, dù mặt đỏ bừng và trông rất ngố với vòng hoa trên đầu, cũng đã mỉm cười. Bức tường băng giữa họ đã bắt đầu có một vết nứt, một dấu hiệu của sự hàn gắn.
Một quán ăn nhỏ, đơn sơ ở Phố Cáo. Họ ngồi trên những chiếc ghế gỗ thấp, quây quần quanh một nồi thắng cố bốc khói nghi ngút. Mùi rượu ngô nồng nàn. Không khí ấm cúng và rất “đời”.
Họ cùng nhau uống rượu ngô, thứ rượu mạnh và chân thật như chính mảnh đất này. Men rượu khiến lời nói trở nên dễ dàng hơn.
Minh sau một hớp rượu, mặt nhăn lại. “Mẹ kiếp, rượu này nặng thật. Nặng như lòng thằng Tùng mấy hôm nay.”
Tùng ngẩng lên, liếc Minh, ánh mắt hắn sắc lạnh. “Còn hơn cái mồm mày, nhẹ như gió.”
Ngân cười, gắp một miếng thịt vào bát Tùng, cố gắng xoa dịu không khí. “Thôi nào, đang vui mà. Ăn đi em.”
Ngân đang mải nói chuyện, một chút nước dùng dính trên khóe miệng cô. Cả Minh và Tùng cùng lúc nhận ra. Cả hai cùng đưa tay ra, định lau cho cô. Hai bàn tay của họ gần như chạm vào nhau ngay trước mặt Ngân, một sự va chạm đầy ý tứ.
Cả ba khựng lại. Một khoảnh khắc im lặng đầy khó xử. Không khí vui vẻ đột ngột biến mất. Minh là người phản ứng trước. Gã cười hề hề, rụt tay lại. “Thôi thôi, ’em trai’ quốc dân ra tay đi. Tôi không dám tranh.”
Tùng lúng túng, dùng một tờ giấy ăn lau nhẹ khóe miệng cho Ngân. Hành động rất dịu dàng, nhưng không khí đã trở nên ngượng ngùng trở lại. Họ nhận ra, dù cố gắng đến đâu, sự cạnh tranh ngầm vẫn luôn ở đó, chực chờ bùng nổ.
Dinh thự họ Vương (Dinh thự Vua Mèo), một công trình kiến trúc cổ kính, uy nghiêm, xây bằng đá xanh và gỗ, hiện ra giữa núi rừng. Không khí trầm mặc, có chút âm u. Lịch sử và những câu chuyện quá khứ dường như vẫn còn phảng phất trong từng góc sân, từng mái hiên, như một lời thì thầm từ ngàn xưa.
Họ đi dạo quanh khu dinh thự. Sự trầm mặc của nơi này dường như cũng ảnh hưởng đến họ. Minh bớt ồn ào, vẻ mặt gã trở nên suy tư. Tùng trông càng suy tư hơn, ánh mắt hắn xa xăm.
Trong lúc đi qua một dãy hành lang dài, Minh bị thu hút bởi những khẩu súng thần công cũ và dừng lại xem. Ngân và Tùng tiếp tục đi, vô tình tạo ra một không gian riêng tư, một khoảng lặng giữa sự ồn ào của lịch sử. Họ đứng trong một khoảng sân trong yên tĩnh.
Giọng Tùng rất khẽ, như một lời thú tội. “Chị…”
“Sao em?” Ngân đáp, giọng cô cũng khẽ khàng.
“Chị… có thật sự vui không? Hay chị đi chỉ vì… thấy có lỗi?”
Ngân sững lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt Tùng, ánh mắt cô không chút che giấu. “Không. Chị đi vì chị muốn đi. Chị muốn được ở đây, với hai em.” Cô dừng lại, rồi nói tiếp, giọng chân thành, đầy cảm xúc. “Cảm ơn em… vì đã cùng chị ở đây.”
Lời nói của Ngân như một liều thuốc an thần đối với Tùng. Vẻ mặt dằn vặt của hắn dãn ra một chút, như một tảng băng đang tan chảy. Hắn chỉ khẽ gật đầu, một sự chấp nhận không lời. Một sự kết nối mong manh, chân thật vừa được tái lập giữa hai người họ, ngay trước khi Minh chạy tới, phá tan khoảnh khắc đó bằng tiếng cười nói ồn ào.
