Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 33 : Sự Chờ Đợi Ngột Ngạt



Chương 30: Sự Chờ Đợi Ngột Ngạt

Đêm. Căn hộ của Ngân. Cuộc cãi vã trong group đã im ắng, chỉ còn lại sự tĩnh lặng nặng nề, như một lời nguyền.

Ngân ngồi trước tấm kính lớn của ban công, nhìn vào hình ảnh phản chiếu mờ ảo của mình trong bóng tối. Ký ức của cô không còn tập trung vào cuộc truy hoan. Nó tập trung vào buổi sáng hôm sau, vào những khoảnh khắc trần trụi của sự giả tạo.

Cô nhớ lại khuôn mặt tan nát của Tùng khi đánh rơi chiếc nĩa, sự xấu hổ tột cùng của hắn. Cô nhớ lại nụ cười giả tạo quá lố của Minh, sự trơ trẽn của gã. Và cô nhớ lại chính mình. Nhớ lại giọng nói ngọt ngào, bình thản của mình khi nói dối một cách hoàn hảo: “Chị cũng ngủ ngon lắm.”

Cô rùng mình. Một sự ghê tởm còn lớn hơn cả sự ghê tởm về thể xác dâng lên, một sự giác ngộ kinh hoàng. Cô nhận ra, cô không chỉ ghê tởm họ. Cô ghê tởm chính bản thân mình. Cô ghê tởm cái phần lạnh lùng, tàn nhẫn đã cho phép cô diễn một màn kịch hoàn hảo như vậy giữa đống tro tàn, giữa sự tan nát của những người đàn ông.

Con thú bên trong cô không chỉ là con thú của dục vọng. Nó còn là một con thú của sự kiểm soát và có lẽ, một chút độc ác. Sự thật này còn đáng sợ hơn bất kỳ người đàn ông nào. Cô ngồi đó, trong bóng tối, đối diện với hình ảnh phản chiếu của chính mình, một người xa lạ. Khoảng lặng chết chóc không chỉ đến từ bên ngoài, nó đang vang vọng từ sâu bên trong tâm hồn cô, một tiếng vọng của sự ghê tởm.

Hai ngày kể từ cuộc nội chiến ảo giữa Tùng và Minh. Không một ai nói thêm một lời nào. Không gian ảo giờ đây nặng nề và chết chóc như một nấm mồ kỹ thuật số, chôn vùi mọi tiếng cười và sự vui vẻ.

Minh liên tục mở group chat, nhìn chằm chằm vào những dòng chửi bới của chính mình và Tùng. Sự hối hận và nỗi sợ hãi mất đi “trò chơi” vui nhất của mình đang gặm nhấm gã, như một con sâu đục khoét. Tùng cũng vậy. Hắn cảm thấy xấu hổ vì đã mất kiểm soát, và tan nát vì sự im lặng của Ngân, như một kẻ vừa đánh mất tất cả. Quân im lặng quan sát. Hắn biết “bộ lạc” như họ từng biết đã chết. Hắn đang chờ xem thứ gì sẽ trỗi dậy từ đống tro tàn. Ngân không mở group chat nữa. Cô đang ở trong “chiếc kén” của mình, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Mục tiêu của Minh và Tùng là mong muốn phá vỡ sự im lặng, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Xung đột là sự im lặng của Ngân là một bức tường quá cao, và sự xấu hổ ngăn cản họ hành động.

Minh cầm điện thoại lên, gõ một dòng tin nhắn: “Chị Nuôi, em xin lỗi…”, nhưng rồi lại xóa đi. Gã không biết phải nói gì. Lời xin lỗi có vẻ quá rẻ tiền, không đủ sức nặng để phá vỡ bức tường im lặng. Tùng cũng mở một cuộc trò chuyện riêng với Ngân, nhìn vào hai chữ “Đã xem” lạnh lẽo từ hai ngày trước. Hắn không dám nhắn thêm, chỉ cảm thấy một sự bất lực tột cùng.

Trong đầu Quân, một suy nghĩ hiện lên: “Im lặng. Thú vị. Sự tan rã cũng có một trật tự của riêng nó. Giờ là lúc để xem, ai sẽ là người không chịu nổi sự im lặng này trước.”

Sự im lặng kéo dài, ngột ngạt. Ai đó phải làm gì đó, nếu không tất cả sẽ tan vỡ mãi mãi. Minh, kẻ không bao giờ chịu được sự tẻ nhạt, nghiến răng. Gã sẽ làm một canh bạc cuối cùng, một nước cờ liều lĩnh.

Group Zalo “Cuối Tuần Trốn Việc -4you”, nơi sự im lặng nặng nề đã kéo dài hai ngày, đột ngột bị xé toạc.

Minh không nhắn tin. Gã bắt đầu spam vào group hàng loạt những tấm ảnh chuyên nghiệp, đẹp đến nao lòng về Hà Giang. Những con đèo uốn lượn như dải lụa. Biển mây trắng xóa dưới chân. Những cô gái Mông trong váy áo sặc sỡ. Những hình ảnh hùng vĩ, hoang dã, như một lời mời gọi không lời.

Sau khi đã thu hút sự chú ý bằng hình ảnh, gã mới bắt đầu “diễn văn” của mình, một màn độc thoại đầy kịch tính.

Minh: [@all] ANH EM!!!

Minh: Im lặng đủ rồi.

Minh: Chúng ta đã sai rồi. Tất cả chúng ta. Chuyện ở Quy Nhơn… là một mớ hỗn độn. Là lỗi của em, là lỗi của @Tùng. Và có lẽ… cũng có một phần của chị, @Bảo Ngân.

Minh: Mấy cái resort, mấy thành phố ồn ào… chúng làm chúng ta trở nên giả tạo. Chúng ta cần một nơi thật sự trần trụi, thật sự hoang dã để gột rửa tất cả. Để tìm lại chính mình.

Minh: HÀ GIANG. Chỉ có núi cao, vực sâu, sương mù, và có chúng ta. Một chuyến đi để sửa chữa tất cả. Hoặc là để phá hủy tất cả một lần cho xong.

Minh: Em đặt cược tất cả vào chuyến đi này. Ai dám chơi với em không?

Lời hiệu triệu của Minh, nửa thành khẩn, nửa kịch tính, như một quả bom nổ tung trong sự im lặng. Nó vừa là một lời xin lỗi, vừa là một lời thách thức. Mọi thứ đã được đặt lên bàn. Và tất cả đang chờ đợi câu trả lời của một người duy nhất, người sẽ định đoạt số phận của “bộ lạc” này.

Vài phút trôi qua như vài thế kỷ. Không ai trả lời. Biểu tượng “đã xem” hiện lên dưới tin nhắn của Tùng, của Quân, và cuối cùng, của Ngân.

Trong đầu Minh, tim gã đập thình thịch. Gã đã chơi tất tay. Nếu Ngân từ chối, hoặc tiếp tục im lặng, mọi thứ sẽ thật sự chấm dứt. “Làm ơn đi, Chị Nuôi. Nói gì đi. Chửi em cũng được. Chỉ cần đừng im lặng.”

Tùng đọc từng chữ của Minh. “Sửa chữa tất cả”. Hắn có muốn không? Có. “Phá hủy tất cả”. Hắn cũng sẵn sàng. Điều duy nhất quan trọng là Ngân. “Nếu chị ấy đi… mình cũng sẽ đi. Bất kể là đến đâu.”

Quân mỉm cười. Nước cờ của Minh khá thông minh. Dùng một sự hỗn loạn lớn hơn để chữa lành một sự hỗn loạn cũ. “Một sân khấu mới. Hoang dã hơn. Khó kiểm soát hơn. Thú vị. Nhưng liệu cô ấy có chấp nhận vai diễn này không?”

Cả ba người đàn ông, bằng những cách khác nhau, đều đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ đợi phán quyết từ Nữ hoàng. Sự im lặng của cô lúc này còn có sức nặng hơn ngàn lời nói, một sự im lặng đầy quyền lực.

Bên trong căn hộ của Ngân, cô đang đứng bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố, nơi những ánh đèn lấp lánh như những vì sao. Chiếc điện thoại nằm trên bàn, màn hình vẫn sáng, hiển thị những tấm ảnh Hà Giang hùng vĩ, như một lời mời gọi.

Trong đầu cô, một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội diễn ra, giữa lý trí và bản năng. Lý trí vang lên, sắc lạnh và rõ ràng: “Điên à? Đi với chúng nó? Sau tất cả những gì đã xảy ra? Đây là cơ hội hoàn hảo để cắt đứt. Block hết bọn chúng. Xóa group. Bắt đầu lại. Mày phải chạy trốn khỏi sự điên rồ này.”

Nhưng một giọng nói khác, đen tối và quyến rũ hơn, thì thầm, như tiếng gọi của một con thú hoang. “Chạy trốn? Nhưng mày tò mò, phải không? Mày tò mò về con thú đã gầm lên đêm đó. Mày muốn biết tại sao mày lại rên rỉ khi bị giày vò. Mày muốn biết mày có thể điên đến mức nào. Đây không phải là về họ. Đây là về mày.”

Cô nhìn những tấm ảnh Hà Giang. Núi non hiểm trở. Vực sâu hun hút. Một nơi không có luật lệ, không có sự phán xét. Một nơi hoàn hảo để giải phóng con thú bên trong.

Trong đầu cô, một sự giác ngộ hiện ra: “Minh nói đúng. Đây không phải là để sửa chữa. Đây là để phá hủy. Phá hủy nốt những gì còn lại của con người cũ. Để xem, khi không còn gì để mất, con thú bên trong mình sẽ làm gì.”

Cuộc đấu tranh kết thúc. Sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Cô không đi để tha thứ cho họ. Cô đi để khám phá chính mình, dù cho cuộc khám phá đó có thể thiêu rụi cô, biến cô thành tro tàn. Đây là sân khấu của con thú, và cô là nữ hoàng của nó.

Ngân bước tới bàn, cầm điện thoại lên. Ngón tay cô lướt trên bàn phím. Cô không gõ một đoạn văn dài. Quyết định của cô cũng trần trụi và dứt khoát như chính động cơ của nó.

Bảo Ngân: Được.

Một từ duy nhất đó đã khiến group chat nổ tung, như một quả bom vừa được kích hoạt.

Minh gõ một tràng dài những từ vô nghĩa, theo sau là một loạt sticker ăn mừng. “YESSS! EM BIẾT MÀ! EM BIẾT CHỊ NUÔI SẼ KHÔNG LÀM EM THẤT VỌNG MÀ! ANH EM ƠI LÊN ĐỒ!”

Tùng chỉ thả một biểu tượng 👍. Nhưng đối với hắn, cái giơ tay đó chứa đựng cả một thế giới của sự nhẹ nhõm và hy vọng, một lời tha thứ không lời.

Quân chờ cho sự ồn ào của Minh lắng xuống, hắn mới trả lời. “Vậy hẹn mọi người ở Hà Giang.”

Ngân đọc những phản ứng của họ, rồi khóa màn hình và quăng điện thoại lên sofa. Cô không cảm thấy vui vẻ hay hưng phấn. Cô chỉ cảm thấy một sự bình thản lạnh lẽo của một người sắp bước vào tâm bão, một sự chấp nhận số phận.

Lời hiệu triệu đã được đáp lại. Cuộc hẹn ở Hà Giang đã được ấn định. Ngân không đi với tư cách một người chị cần được sửa chữa lỗi lầm. Cô đi với tư cách một nhà thám hiểm bước vào vùng đất nguy hiểm nhất: chính tâm hồn hoang dại của mình, nơi mọi giới hạn sẽ bị phá vỡ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...