Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 32 : Sự Im Lặng Nặng Nề



Chương 29: Sự Im Lặng Nặng Nề

Ngày đầu tiên sau khi từ Quy Nhơn trở về. Không gian ảo của group chat Zalo và những tin nhắn riêng, nơi không khí ban đầu là sự ngượng ngùng, cố gắng phá vỡ băng, nhưng nhanh chóng chìm vào một sự im lặng lạnh lẽo, đáng sợ.

Minh cố tỏ ra bình thường, muốn dùng sự ồn ào thường ngày để xóa đi sự kiện đêm trước. Tùng chìm trong tội lỗi và sự tan vỡ. Hắn không biết phải làm gì, nói gì. Ngân đã trở về căn hộ của mình. Cô không hoảng loạn. Cô lạnh lẽo. Cô đã dựng lên một bức tường vô hình, không thể xuyên thủng. Mục tiêu của Minh và Tùng là dò xét phản ứng của Ngân, tìm kiếm một dấu hiệu, một lời tha thứ hoặc một sự kết án. Ngân thì trừng phạt họ, và cũng là trừng phạt chính mình, bằng sự im lặng tuyệt đối. Xung đột là sự nôn nóng muốn có câu trả lời của họ đối đầu với bức tường im lặng của Ngân.

Trong group chung, Minh gửi một sticker con gấu đang vẫy tay.

Minh: “Về đến nhà an toàn rồi nhé các anh em. Chuyến đi vui vãi! @Bảo Ngân Chị Nuôi chắc mệt nhất nhỉ?”

Tùng, trong tin nhắn riêng cho Ngân, hắn gõ, rồi xóa, rồi lại gõ. Cuối cùng chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn, đầy dằn vặt.

Tùng: “Chị… Chị ổn không?”

Minh, thấy Ngân không trả lời, cũng nhắn riêng.

Minh: “Chị Nuôi giận em à? Chuyện đêm qua…”

Ngân nằm trên giường, đọc từng tin nhắn. Tin nhắn trong group. Tin nhắn riêng của Tùng. Tin nhắn riêng của Minh. Cô không trả lời. Cô chỉ để cho hai chữ “Đã xem” màu xanh hiện lên dưới mỗi dòng tin nhắn, như một lời phán quyết câm lặng.

Đối với Tùng và Minh, hai chữ “Đã xem” đó còn tàn nhẫn hơn bất kỳ lời chửi rủa nào. Nó là một sự thừa nhận rằng cô đã nhận được thông điệp, và một sự khẳng định rằng họ không xứng đáng có được một câu trả lời. Bức tường đã được dựng lên, vững chắc và lạnh lẽo.

 

Ngày thứ hai của sự im lặng. Sự ngượng ngùng đã biến thành hoảng loạn, một nỗi sợ hãi vô hình đang bóp nghẹt. Không khí đặc quánh sự tuyệt vọng, như một lời nguyền.

Sự tự tin của Minh đã biến mất. Gã bắt đầu spam tin nhắn, cả trong group và tin nhắn riêng, như một kẻ đang lạc lối trong mê cung.

Minh: “@Bảo Ngân! Chị đâu rồi?”

Minh: “Này, sao không ai nói gì? Chị trả lời em đi chứ!”

Minh: “Ít nhất cũng chửi em một câu đi!”

Gã gọi điện. Chuông reo. Không ai bắt máy.

Sự dằn vặt của Tùng trở nên sâu sắc hơn. Những tin nhắn của hắn đầy sự van xin, sự hối lỗi.

Tùng: “Chị, em xin lỗi. Tất cả là lỗi của em. Chị đừng im lặng như thế.”

Tùng: “Em chỉ muốn biết chị có ổn không thôi.”

Hắn cũng gọi điện. Thuê bao. Cô đã chặn số hắn.

Quân, nhà phân tích, vẫn im lặng trong group chung. Hắn gửi cho Ngân một tin nhắn riêng duy nhất, một câu hỏi sắc lẹm, xuyên thẳng vào tâm can.

Quân: “Em cần không gian à? Hay em đang tận hưởng việc trừng phạt họ?”

Ngân đọc cả tin nhắn của Quân. Và cô cũng chỉ “Đã xem”, một lời phán quyết câm lặng.

Cả ba người đàn ông đều đã bị đẩy đến giới hạn của sự bất lực. Sự im lặng của Ngân đã biến thành một nhà tù tra tấn, và cả ba người họ đều đang bị nhốt ở trong đó, không lối thoát.

Căn hộ của Ngân, nơi từng là ốc đảo bình yên, giờ đây đã trở thành một cái kén, một nhà tù tự giam lỏng. Rèm cửa kéo kín, không có ánh sáng tự nhiên. Không khí tù đọng, tĩnh tại đến đáng sợ, như một lời nhắc nhở về sự cô độc.

Ngân không làm gì cả. Cô không ăn, không ngủ, không làm việc. Cô chỉ tồn tại, như một cái bóng. Có lúc cô nằm trong bồn tắm hàng giờ, nước đã lạnh ngắt, nhưng cô vẫn không muốn ra. Có lúc cô ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình TV đã tắt, ánh mắt vô hồn. Mục tiêu của cô là đối mặt với con quái vật bên trong chính mình, một cuộc nội chiến tâm lý đang diễn ra.

Cô đứng dưới vòi sen, dòng nước lạnh lẽo xối xả lên cơ thể, tiếng nước chảy xối xả vang vọng trong phòng tắm. Cô kỳ cọ đến mức da đỏ ửng, như muốn lột bỏ từng lớp da thịt. Cô muốn gột rửa đi ký ức về đêm đó, ký ức về da thịt của Tùng, của Minh, mùi của họ, âm thanh của họ. Cô cảm thấy dơ bẩn, ghê tởm chính cơ thể mình, một sự ghê tởm dâng trào, cuộn xoáy.

Nhưng khi cô nhắm mắt lại, những hình ảnh khác lại hiện về, không phải sự nhục nhã, mà là cảm giác quá tải, cảm giác bị lấp đầy bởi Tùng, dương vật hắn cày xới bên trong, trong khi miệng và ngực bị giày vò bởi Minh, những cú mút, những cái bóp nặn thô bạo. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, không phải sự sợ hãi, mà là dư âm của khoái lạc, một sự phản bội của cơ thể. Tiếng thở dốc của cô hòa vào tiếng ù ù trong tai.

Cô nhận ra một sự thật kinh hoàng. Cô ghê tởm những gì đã xảy ra, nhưng một phần đen tối nào đó trong cô không thể ngừng nghĩ về cảm giác mất kiểm soát tuyệt đối đó. Cô vừa sợ hãi, vừa tò mò về con thú bên trong mình, con thú đã gầm lên trong cơn co giật đêm đó.

Cô ngồi trong bóng tối, chiếc điện thoại liên tục sáng lên với những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Cô nhìn chúng với một ánh mắt xa lạ. Cuộc chiến của những người đàn ông bên ngoài kia không còn quan trọng. Cô đang bận chiến đấu với một kẻ thù nguy hiểm hơn nhiều: chính bản thân mình, con quái vật bên trong chiếc kén.

Group chat Zalo riêng của 4 người:”Cuối Tuần Trốn Việc – 4you”. Ngày thứ ba của sự im lặng đã biến thành sự tuyệt vọng, và sự tuyệt vọng đã biến thành tức giận. Không khí trong group đặc quánh sự thù địch, như một chiến trường ảo.

Minh, kẻ châm ngòi, không thể chịu đựng được nữa. Gã cần phải đổ lỗi cho ai đó, cần một đối tượng để trút giận.

Minh: “@Tùng Mày hài lòng chưa? Từ lúc ở sân bay đã làm cái mặt đưa đám. Giờ chị ấy sợ, trốn luôn rồi đấy. Tại mày hết!”

Lời buộc tội của Minh là giọt nước tràn ly. Tùng, kẻ đang chìm trong tội lỗi và sự dằn vặt, bùng nổ.

Tùng: “Là do mày! Mày là thằng bệnh hoạn! Nếu mày không ép chị ấy, thì đã không có chuyện gì xảy ra!”

Họ bắt đầu một cuộc cãi vã dữ dội qua tin nhắn, những lời lẽ cay độc được ném ra không chút kiêng nể.

Minh: “Tao bệnh hoạn? Mày thì hay rồi! Thấy bọn tao trên sofa mày có bỏ đi không, hay mày đóng cửa lại? Thằng giả tạo!”

Tùng: “Tao sẽ giết mày, thằng khốn!”

Quân, nhà phân tích, cố gắng can thiệp.

Quân: “Thôi, hai cậu. Chuyện này không giải quyết được bằng cách cãi nhau đâu. Chỉ làm mọi thứ tệ hơn thôi.”

Nhưng không ai nghe Quân. Cuộc chiến của họ ngày càng trở nên cá nhân và cay độc, như hai con thú đang cắn xé lẫn nhau. Ngân, trong cái kén của mình, đọc từng dòng. Khuôn mặt cô vô cảm, không chút biểu cảm, như một nữ thần đang quan sát những con rối của mình đang tự hủy diệt.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...