Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 31 : Lời Nói Dối Hoàn Hảo



Chương 28: Lời Nói Dối Hoàn Hảo

Phòng ăn sáng của khu resort, nơi nắng sớm rực rỡ chiếu qua những ô cửa kính lớn, nhìn thẳng ra bãi biển xanh biếc. Không khí trong lành, thoáng đãng, thơm lừng mùi cà phê và bánh nướng. Tiếng cười nói vui vẻ của các gia đình và các cặp đôi khác tạo nên một sự bình thường đến ghê rợn, một sự tương phản tàn nhẫn với không khí căng thẳng giữa ba người đàn ông.

Minh và Tùng đến bàn ăn trước, nhưng không ngồi cạnh nhau. Có một khoảng trống vô hình giữa họ, một bức tường của sự ngượng ngùng và tội lỗi. Minh đang diễn. Gã nói cười oang oang với những người khác trong nhóm, pha những trò đùa nhạt nhẽo. Nhưng nụ cười của gã không chạm đến mắt. Gã đang dùng sự ồn ào để che đậy một nỗi sợ hãi và bối rối kinh khủng, một sự giả tạo đến ghê tởm. Tùng là một bóng ma. Hắn ngồi cúi gằm mặt, tóc tai rối bời, mắt thâm quầng và đỏ ngầu như đã thức trắng. Hắn không nói gì, chỉ dùng dĩa chọc nát quả trứng ốp la trong đĩa của mình thành một đống hỗn độn không hình thù, như chính tâm trạng của hắn.

Quân ngồi ở đầu bàn, lặng lẽ uống trà và quan sát. Hắn nhìn Minh đang diễn kịch, nhìn Tùng đang sụp đổ, và hắn biết, một cơn bão đã quét qua hai người họ đêm qua.

Một người trong nhóm vỗ vai Minh. “Ê, sao trông phờ phạc thế? Đêm qua ‘chiến’ ở đâu à?”

Minh cười ha hả, âm lượng quá lớn, quá giả tạo. “Ối giời, ‘chiến’ gì đâu! Say quá ngủ không biết trời đất gì thôi! Giờ vẫn còn ong hết cả đầu đây này!”

Tùng, nghe thấy lời nói dối của Minh, khẽ rùng mình. Hắn càng cúi gằm mặt xuống thấp hơn. Hắn cảm thấy ghê tởm, cả Minh và chính bản thân mình, một sự ghê tởm dâng trào.

Sân khấu đã được dựng lên với hai diễn viên chính đang trong trạng thái tan nát. Tất cả đang chờ đợi sự xuất hiện của nhân vật nữ chính.

 

Cả nhóm đang nói cười, nhưng sự chú ý của Tùng, Minh và Quân đều hướng về phía cửa ra vào của phòng ăn, nơi một sự xuất hiện định mệnh sắp diễn ra.

Và rồi cô bước vào.

Ngân là một sự tương phản tàn nhẫn. Cô trông như vừa có một giấc ngủ 10 tiếng hoàn hảo, không chút dấu vết của một đêm hoang dại. Cô mặc một chiếc váy suông màu xanh bạc hà, chất vải nhẹ nhàng bay bay theo mỗi bước đi, như một làn gió mát lành. Tóc được búi gọn gàng, để lộ cái gáy trắng ngần. Gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, che đi mọi dấu vết của một đêm cuồng loạn, chỉ còn lại vẻ tươi tắn, rạng rỡ, như một nữ hoàng đang bước ra sân khấu.

Tùng ngẩng đầu lên theo phản xạ, nhưng ngay khi nhìn thấy cô, hắn lập tức cúi gằm mặt xuống, như thể ánh sáng rực rỡ của cô làm hắn bị bỏng, một sự xấu hổ tột cùng. Tiếng cười của Minh khựng lại một giây. Gã nhìn cô, một ánh nhìn phức tạp của sự ham muốn, sợ hãi và một chút thán phục bệnh hoạn.

Quân khẽ nhíu mày, trong đầu hắn vang lên một suy nghĩ: “Không thể tin được! Cô ta không phải là người sống sót. Cô ta là kẻ chiến thắng.”

Ngân bước tới bàn, mỉm cười với tất cả mọi người, một nụ cười ấm áp và hoàn toàn vô tội. “Chào mọi người, chúc cả nhà buổi sáng tốt lành! Em xin lỗi, em dậy hơi muộn.”

Cô ngồi xuống, chọn một vị trí không quá gần cũng không quá xa Tùng và Minh, một sự sắp đặt đầy tinh tế. Màn kịch của cô hoàn hảo đến từng chi tiết. Sự giả tạo của buổi sáng đã đạt đến đỉnh điểm, một sự che đậy đầy nghệ thuật.

Cả bàn đang cố gắng duy trì một cuộc trò chuyện bình thường, những tiếng cười nói gượng gạo vang lên. Ngân đang bình thản phết bơ lên một lát bánh mì nướng, cử chỉ tao nhã, như một nữ chủ nhân hoàn hảo.

Một cô gái trong nhóm, hoàn toàn không biết gì về tấn bi-hài kịch vừa diễn ra đêm qua, quay sang nhìn cả bàn và vui vẻ hỏi, một câu hỏi ngây thơ nhưng lại sắc như mũi dao. “Mà công nhận resort này giường êm thật đấy. Tối qua mọi người ngủ ngon không? Em thì say quá, về phòng là lăn ra chết luôn.”

Câu hỏi ngây thơ đó như một quả bom nổ trong im lặng, tạo ra một chuỗi phản ứng dây chuyền. Minh phản ứng gần như ngay lập tức, như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. 

Gã cười ha hả, một tiếng cười quá lớn, quá giả tạo, như một kẻ đang cố gắng che đậy sự thật.

 “Ngon! Ngon chứ! Anh mày ngủ say như gấu ấy!”

Tùng, toàn thân hắn căng cứng, như một sợi dây đàn sắp đứt. Hắn không dám ngẩng mặt lên, chỉ cúi gằm xuống đĩa ăn, như một kẻ tội đồ. Ngân hoàn toàn không phản ứng. Tay cô vẫn đều đặn phết bơ, mắt vẫn nhìn vào lát bánh mì, như thể cô gái kia đang nói chuyện với một người vô hình. Sự bình thản của cô còn đáng sợ hơn bất kỳ sự bối rối nào, một sự kiểm soát tuyệt đối.

Lời nói dối của Minh và sự im lặng của Ngân treo lơ lửng trong không khí. Sự căng thẳng đã bị đẩy lên đến cực hạn. Chỉ cần một sai lầm nhỏ nữa là tất cả sẽ vỡ tung, mọi bí mật sẽ bị phơi bày.

Ngay sau lời nói dối của Minh, không khí trong phòng ăn trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Mọi sự chú ý, dù chỉ trong vô thức, đều đổ dồn về phía ba người họ, như thể đang chờ đợi một điều gì đó bùng nổ.

Tùng không thể chịu đựng được nữa. Sự tội lỗi, sự ghê tởm, sự tan nát và lời nói dối của Minh… tất cả dồn nén lại, như một quả bom hẹn giờ sắp nổ. Bàn tay đang cầm chiếc nĩa của hắn bắt đầu run lên bần bật, không thể kiểm soát.

Chiếc nĩa kim loại tuột khỏi những ngón tay co cứng của hắn, rơi xuống sàn gạch. Tiếng “KENG!” chói tai, sắc lẻm vang lên, cắt ngang mọi tiếng cười nói, xé tan sự im lặng. Cả phòng ăn như ngừng lại một giây. Mọi người ở bàn của họ đều quay lại nhìn Tùng, ánh mắt đầy tò mò và dò xét.

Tùng đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Mặt hắn đỏ bừng lên vì xấu hổ, vì sự nhục nhã tột cùng. Hắn luống cuống cúi xuống gầm bàn để nhặt chiếc nĩa, đầu gần như đập vào cạnh bàn. Hắn trông như một kẻ tội đồ bị lôi ra ánh sáng, vụng về và đáng thương, không còn chút mạnh mẽ nào.

Minh tái mặt. Hắn biết hành động của Tùng là một sự thú tội không lời, một lời tuyên bố về sự thật. Bí mật của họ đang sắp bị phơi bày chỉ vì một chiếc nĩa bị đánh rơi, một chi tiết nhỏ nhưng lại có sức mạnh hủy diệt.

 

Tùng vẫn đang lúi húi dưới gầm bàn, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Mọi người đang nhìn hắn với ánh mắt tò mò. Sự im lặng trở nên khó xử.

Giữa lúc hỗn loạn đó, Ngân hành động. Chuyển động của cô chậm rãi, bình thản và đầy duyên dáng, như một nữ hoàng đang điều khiển sân khấu. Cô nhẹ nhàng đặt lát bánh mì xuống đĩa, cầm ly nước cam lên, uống một ngụm nhỏ, rồi từ tốn lấy khăn ăn, chấm nhẹ lên đôi môi được tô son hoàn hảo.

Sau khi đã thu hút lại sự chú ý về phía mình một cách tự nhiên, cô mới quay sang cô gái đã hỏi lúc nãy. Nụ cười của cô tươi tắn và giọng nói của cô ngọt ngào, trôi chảy không một gợn sóng, như một lời nói dối hoàn hảo. “Chị cũng ngủ ngon lắm. Chắc tại không khí ở đây trong lành, dễ ngủ hơn ở nhà.”

 

Mọi người trong nhóm thở phào, tiếp tục cuộc trò chuyện. Tùng cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, mặt vẫn đỏ nhưng đã thoát khỏi sự chú ý. Hắn không dám nhìn Ngân. Minh cũng không dám. Vết rạn nứt giữa ba người họ giờ đây đã trở thành một vực thẳm, được che đậy bằng một nụ cười hoàn hảo và một lời nói dối tàn nhẫn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...