Mê Cung Của Con Nai
Chương 2: Vị Cà Phê Trứng
Sau buổi chiều vương vệt đất sét, Ngân không về nhà. Cô tạt qua Giảng, lách vào con ngõ nhỏ và leo lên tầng hai, tìm về cái góc khuất quen thuộc nhìn xuống dòng người vội vã. Không gian ở đây đặc quánh mùi cà phê rang xay, trầm mặc và cũ kỹ. Đây là nơi trú ẩn của cô, một ốc đảo tĩnh tại giữa Hà Nội ồn ào.
Cô đã thay đồ. Chiếc váy đũi mộc mạc được thay bằng một chiếc áo sơ mi lụa màu kem và quần culottes ống rộng. Vẫn là phong cách kín đáo, nhưng chất lụa dày dặn khẽ lướt trên da thịt, buông rủ theo từng đường cong, thì thầm về một sự sang trọng và gợi cảm ẩn giấu. Cô ngồi đó, cô độc một cách có chủ đích, chìm vào thế giới của riêng mình.
Ly cà phê trứng được mang ra. Lớp kem vàng óng, sánh mịn như một lớp mật ong béo ngậy phủ trên nền cà phê đen sẫm. Cô không khuấy. Đó là quy tắc của cô. Cô dùng chiếc thìa nhỏ, cẩn thận hớt một lớp kem trứng. Vị ngọt béo ngậy, đậm mùi trứng tan ra trên đầu lưỡi, một sự nuông chiều thuần túy. Chỉ sau khi đã nếm trải cái ngọt đó, cô mới nhấp nhẹ một ngụm cà phê đen bên dưới. Vị đắng đậm, sắc lẻm xộc thẳng lên, làm mọi giác quan bừng tỉnh.
“Phải có cái ngọt trước, mới chịu được cái đắng sau,” cô nghĩ. Đó không chỉ là cách cô uống cà phê, đó là cách cô sống.
Sự bình yên tĩnh tại này dễ chịu, nhưng nó cũng bắt đầu làm cô ngứa ngáy. Cơn ngứa của sự nhàm chán, cơn thèm muốn được lên đường, được va chạm, được kết nối. Cô lướt điện thoại, hàng loạt nhóm chat hiện ra.
“Hội yêu gốm”: Cuối tuần sau đi Bát Tràng không mọi người ơi?
Cô nhếch mép. Nhạt.
“CLB Đọc sách cuối tuần”: Review ‘Trăm năm cô đơn’ nhé cả nhà.
Mệt. Cô không có tâm trạng để giả vờ sâu sắc.
“Hội Trekking Hà Nội”: Chốt kèo cuối tháng Mộc Châu săn hoa cải trắng nhé! Cung 15km thôi, newbie đi được.
Mắt cô sáng lên. Mộc Châu. Hoa cải trắng. 15km. Cô hình dung ra mùi sương sớm, mùi của núi rừng hoang dại, mùi của những cơ thể đẫm mồ hôi. Thú vị.
Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím, gõ một câu trả lời. Một sự nũng nịu được tính toán đến từng con chữ, từng dấu chấm câu.
“Ui, trekking á? Em yếu lắm, sợ không theo được mọi người đâu… :(”
Cô nhấn nút gửi, rồi úp điện thoại xuống bàn, cắt đứt mọi liên lạc. Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra. Sẽ có một chàng trai nào đó, một “người hùng” tự nguyện, đọc được lời mời gọi yếu đuối của cô. Hắn sẽ nhắn tin riêng, hứa sẽ “chăm sóc”, sẽ “đợi”, sẽ “dìu dắt”.
Ngân mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện. Cô lại dùng thìa hớt thêm một lớp kem trứng ngọt lịm, tiếp tục thưởng thức ly cà phê của mình. Con mồi sẽ tự sa vào bẫy. Việc của cô chỉ là ngồi đây, tận hưởng nốt vị ngọt, trước khi đối mặt với vị đắng của cuộc đời thực.
Căn hộ của Ngân không phải là một ngôi nhà. Nó là một chiếc lồng kính được đặt trên tầng cao, nhìn xuống một Hà Nội đang lên cơn sốt về đêm. Bên ngoài, ánh đèn rực rỡ, tiếng còi xe không ngớt, một dòng sông của sự sống. Bên trong, một sự im lặng tuyệt đối, lạnh lẽo và được lau chùi sáng bóng.
Cô bước vào, không bật đèn.
Đó là một nghi lễ. Cô đứng trong bóng tối, để sự im lặng của chiếc lồng kính nuốt chửng mình. Sự im lặng ở đây có mùi của sự cô độc. Mùi của nước lau sàn hương chanh, mùi của đồ da mới, và mùi của không khí được lọc sạch đến vô trùng. Nó không có mùi của sự sống.
Cô đứng đó, để cho lớp mặt nạ vui vẻ của cả ngày bong ra, rơi xuống sàn nhà vô hình. Chỉ còn lại một cơ thể đang mệt mỏi, và một tâm hồn đang bị chính sự trống rỗng của nó gặm nhấm.
Cô bật một ngọn đèn vàng. Ánh sáng yếu ớt không đủ để sưởi ấm, nó chỉ đủ để phơi bày sự lạnh lẽo của những bức tường trắng, của bộ sofa da quá lớn. Cô đi rót một ly nước. Tiếng nước chảy từ vòi lọc vang lên sắc lẻm. Tiếng ly thủy tinh đặt xuống mặt bàn đá hoa cương tạo ra một âm thanh “cạch” khô khốc, một tiếng động xa lạ trong chính ngôi nhà của mình.
Đó là những âm thanh chứng minh sự tồn tại đơn độc của cô trong chiếc vỏ ốc này.
Cô ngồi xuống sofa, mở điện thoại. Màn hình sáng lên, một cánh cửa sổ lạnh lẽo. Tin nhắn cô đã gửi trong nhóm trekking hiện ra: *”Em yếu lắm…”*
Một nụ cười gần như vô hình thoáng trên môi. Cô không cần câu trả lời của họ. Cô cần một lý do để đi.
Cô đứng dậy, dứt khoát. Hành động là liều thuốc duy nhất cho căn bệnh cô độc. Cô bước vào phòng ngủ, mở tủ quần áo. Một thế giới của lụa là, của những bộ cánh được cắt may hoàn hảo để che giấu. Cô lờ chúng đi.
Cô quỳ xuống, kéo ra một chiếc hộp lớn dưới gầm giường. Bụi bặm. Bị lãng quên.
Cô mở nó ra. Bên trong là một thế giới khác. Mùi của cao su, của vải dù, của đất khô. Giày leo núi, áo khoác gió, quần trekking… Đây không phải là quần áo. Đây là một bộ da khác, một danh tính khác.
Cô bắt đầu soạn đồ. Từng món một được lấy ra, đặt lên giường. Mỗi hành động là một lời tuyên chiến với sự im lặng. Cô không trốn chạy khỏi sự cô độc. Cô đang trốn chạy khỏi sự tĩnh tại.
Và chuyến đi này, là một cuộc đào tẩu đã được lên kế hoạch một cách hoàn hảo.
