Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 29 : Bản Giao Hưởng Của Hai Cửa Ngõ



Chương 27: Bản Giao Hưởng Của Hai Cửa Ngõ

Trên chiếc sofa da, trong phòng đọc sách tối om. Ngân đang bị tấn công từ hai phía: Tùng ở dưới, Minh ở trên. Không khí đặc quánh mùi mồ hôi, sự giận dữ của Tùng và sự thích thú bệnh hoạn của Minh, tạo nên một sự hỗn loạn của cảm xúc. Tiếng gió rít qua khe vách, tiếng ngáy đều đều từ gian bên kia, tạo nên một bản nhạc nền rợn người.

Tâm trí Ngân đang gào thét trong nhục nhã. Cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng động. Nhưng cơ thể cô là một kẻ phản bội, không thể kiểm soát. Tùng đang mải mê “trừng phạt” và “thờ phụng” cặp mông và cửa dưới của Ngân, hoàn toàn chìm trong cơn ghen tuông và ham muốn của riêng mình. Minh đang giày vò cặp vú của Ngân, nhưng mắt gã không chỉ nhìn vào “lãnh địa” của mình. Gã đang quan sát toàn bộ vở kịch, đặc biệt là phản ứng của Tùng, như một kẻ đạo diễn. Mục tiêu của Tùng và Minh là vô thức cạnh tranh xem ai có thể khiến Ngân khuất phục trước. Xung đột là lý trí đang cố gắng chống cự của Ngân đối đầu với sự phản bội không thể kiểm soát của cơ thể.

Lưỡi của Tùng tìm đến hột le của Ngân và mút mạnh, tạo ra tiếng “chụt chụt” ướt át, một sự tấn công trực diện vào trung tâm khoái lạc. Cùng lúc đó, Minh dùng răng cắn nhẹ vào núm vú của cô, một cú cắn không gây đau đớn mà chỉ tăng thêm sự kích thích, tiếng răng cắn khẽ. Sự tấn công đồng loạt vào hai điểm nhạy cảm nhất đã phá vỡ hoàn toàn sự kiềm chế của Ngân. Một tiếng rên khẽ, gần như một tiếng nấc, thoát ra khỏi đôi môi cô đang cắn chặt, “ưm… a…”, một âm thanh nguyên thủy của sự đầu hàng, tiếng thở dốc của cô trở nên gấp gáp. “Sướng… sướng quá…”

Tiếng rên đó như một tiếng sét đánh ngang tai, một tín hiệu không thể nhầm lẫn. Cả Tùng và Minh cùng lúc ngẩng lên, ánh mắt họ giao nhau trên cơ thể đang run rẩy của Ngân, một sự kết nối bệnh hoạn. Trong một giây, sự ghen tuông và thù địch biến mất, nhường chỗ cho một sự thấu hiểu trần trụi của hai con thú săn. Họ không còn là tình địch, họ là đồng bọn. Họ cùng nhận ra rằng, sự tra tấn riêng lẻ không thể bằng một cuộc tấn công phối hợp. “Lồn chị tuyệt thật!” – Tùng gầm gừ. “Vú chị… ngon quá!” – Minh thì thầm.

Tín hiệu đã được đưa ra. Giao kèo hợp tác đã được ký kết bằng một ánh mắt. Giai đoạn tranh giành lãnh thổ đã kết thúc. Giai đoạn hợp nhất hỗn loạn sắp bắt đầu, một sự điên rồ mới.

Sự thấu hiểu giữa hai người đàn ông đã thay đổi hoàn toàn không khí trong phòng. Sự giận dữ riêng lẻ đã biến thành một mục đích chung đầy bệnh hoạn. Tiếng gió rít qua khe vách, tiếng ngáy đều đều từ gian bên kia, tạo nên một bản nhạc nền rợn người.

Minh buông tha cho cặp vú của Ngân. Gã trườn người lên phía trên, ngồi xuống phần đệm sofa ngay cạnh đầu cô, tiếng da thịt cọ xát “sột soạt” nhẹ nhàng. Tùng cũng ngừng lại, di chuyển lên, quỳ giữa hai chân đã dạng rộng của cô, sẵn sàng cho một cuộc xâm nhập. Họ đã tự động phân chia vị trí.

Ngân, tâm trí đã vỡ vụn, giờ đây chỉ hành động theo bản năng nguyên thủy nhất. Cô không còn chống cự. Cô nhìn thấy dương vật đã cương cứng đến cực đại của Minh ngay cạnh mặt mình, một lời mời gọi đầy dục vọng. Cô nhìn thấy Tùng đang quỳ giữa hai chân cô, chuẩn bị cho một cuộc xâm nhập. Thay vì quay mặt đi, cô vươn tay ra, những ngón tay thon dài, run rẩy nhưng đầy quyết đoán. Không phải để đẩy Minh ra, mà là để nắm lấy dương vật của gã, cảm nhận sự nóng bỏng và cứng rắn của nó, tiếng da thịt chạm nhau khẽ khàng, và chủ động đưa nó vào miệng mình, một hành động đầy quyền lực.

Cô ngậm lấy nó, khoang miệng ấm nóng bao trọn lấy dương vật của gã, tiếng “chụt chụt” ướt át vang lên, rồi quay sang nhìn Tùng, người đang sững sờ trước hành động của cô, ánh mắt hắn mở to, không tin vào những gì đang diễn ra. Ánh mắt cô mơ màng, giọng nói khàn đặc, như lời thì thầm của một kẻ đã đầu hàng, nhưng lại đầy quyền lực. “Cùng lúc đi… Chị muốn cả hai… Địt chết chị đi!”  

Lời nói của cô là một mệnh lệnh, một sự cho phép tuyệt đối. Nó đánh tan mọi sự do dự cuối cùng. Minh rên lên một tiếng sung sướng, tiếng “ưm…” trầm đục. “Miệng chị tuyệt thật!” Tùng, nhìn cảnh tượng người phụ nữ của mình đang ngậm dương vật của kẻ khác trong khi cầu xin mình, cũng gầm lên như một con thú và bắt đầu hành động, tiếng “phập” mạnh mẽ. “Em sẽ bắn hết vào trong cho chị!”  

Sự sắp đặt đã hoàn tất. Ngân không còn là chiến trường. Cô đã trở thành đạo diễn của chính sự hủy diệt của mình.

Sự hỗn loạn có trật tự bắt đầu. Căn phòng chỉ còn lại những âm thanh nguyên thủy của da thịt, một bản giao hưởng bệnh hoạn đang được tấu lên. Mục tiêu là một cuộc tấn công đồng bộ vào hai cửa ngõ của Ngân, tạo ra một sự quá tải cảm giác tuyệt đối.  

Tùng thúc mạnh vào âm đạo Ngân. Nhịp điệu của hắn mạnh mẽ, dồn dập, đầy tính chiếm hữu, mỗi cú thúc là một lời tuyên bố quyền lực, tiếng “phập phập” ướt át, dồn dập. Hắn không chỉ dùng hông, hắn dùng cả cơ thể, như một con thú đang cày xới lãnh địa của mình, không chút khoan nhượng. Hai bàn tay to lớn của hắn không để yên. Chúng bấu chặt lấy cặp mông to tròn của Ngân, bóp mạnh, nhào nặn thô bạo, khiến da thịt mềm mại trào ra qua kẽ tay, để lại những vệt đỏ ửng. Hắn dùng cái nắm đó để kéo hông cô về phía hắn, đón nhận từng cú thúc sâu hơn, mạnh hơn, không cho cô một giây phút nào để thở. Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch”, “lép nhép” vang vọng. Tiếng giường cũ kẽo kẹt ai oán. “Địt mạnh lên! Lồn chị là của em!”

Ở trên, Ngân đang ra sức bú mút cho Minh. Không có sự dịu dàng, chỉ có sự cuồng nhiệt, một sự phục tùng đầy bản năng. Đầu cô di chuyển lên xuống một cách điên cuồng, như một con rối bị giật dây, không còn chút ý thức. Tiếng “ụt ụt” ướt át từ miệng Ngân, tiếng cô rên “ưm… a…” bị bóp nghẹt. “Nữa đi… sâu nữa đi…” Minh ngửa đầu ra sau, hai tay bấu chặt vào thành sofa, gã vừa tận hưởng khoái cảm tột cùng, vừa quan sát cảnh tượng Tùng đang điên cuồng “hành hạ” người phụ nữ của gã từ phía dưới. Cảnh tượng đó càng khiến gã hưng phấn, một sự kích thích bệnh hoạn, một sự đồng điệu trong sự hủy diệt. Tiếng da thuộc của sofa kêu lên ai oán.

Một cảnh tượng của sự chuyển động không ngừng. Hông của Tùng, đầu của Ngân, cơ thể quằn quại của cô, tất cả hòa vào một nhịp điệu điên cuồng. Âm thanh là một bản giao hưởng bệnh hoạn: Tiếng da thịt va chạm “bành bạch” của Tùng. Tiếng “ụt ụt” ướt át từ miệng Ngân. Tiếng rên bị bóp nghẹt của cô. Tiếng thở dốc của hai người đàn ông. Và tiếng da thuộc của sofa kêu lên ai oán, như một lời than vãn.

Bản giao hưởng bắt đầu với nhịp điệu mạnh mẽ của Tùng. Tiếng da thịt “bành bạch” vang lên đều đặn. Ngân chỉ có thể rên lên những tiếng “ưm…” bị dồn nén. Minh, trong vai khán giả, cười khẽ trong bóng tối trước khi quyết định nhập cuộc.

Gã trườn tới, ghé sát vào tai Ngân, bắt đầu màn tra tấn tâm lý của mình. “Thấy không Chị Nuôi? Chị đang dạng háng cho thằng Tùng nó đụ… trông dâm đãng thật đấy…”

Những lời nói của gã khiến tiếng rên của Ngân trở nên to hơn, một sự pha trộn giữa nhục nhã và khoái lạc. “A… a…”

Tùng, nghe thấy, tưởng rằng đó là vì hắn. “Sướng à?” – hắn gầm gừ. “Lồn của chị là của em… của một mình em thôi…”

Minh quyết định đẩy ván cờ lên cao nhất. Gã thì thầm câu hỏi độc địa: “Nói đi, chị thích cu của ai hơn? Của em trong miệng chị, hay của nó trong lồn chị?”

Câu hỏi đó đã phá vỡ cô. “Dừng lại…” – cô nấc lên, giọng van xin. “Xin hai em… Chị không chịu nổi… a… á…!”

Nhưng Tùng, đang chìm trong cơn điên của mình, lại gầm lên: “La nữa lên! La cho nó nghe chị là con đĩ của em!”

Ngân không chịu đựng được nữa. Sự tấn công từ lời nói của Minh và hành động của Tùng đã phá vỡ mọi giới hạn, đẩy cô đến bờ vực của sự điên loạn. Cô gào lên một tiếng xé lòng, không còn là tiếng rên, mà là một tiếng thét của sự giải thoát, của sự đầu hàng tuyệt đối, tiếng “a… a… á…!” kéo dài, vang vọng khắp căn phòng. Toàn bộ cơ thể cô co giật dữ dội, lưng ưỡn cong lên như một cây cung, cơ âm đạo siết chặt lấy dương vật Tùng. Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch”, “lép nhép” vang vọng. Tiếng giường cũ kẽo kẹt ai oán.

Tiếng thét và sự co thắt điên cuồng của cô là tín hiệu cuối cùng. Tùng gầm lên, một tiếng gầm của con thú hoang đã đạt đến đỉnh điểm, khàn đặc, thúc những cú cuối cùng mạnh như trời giáng rồi xuất tinh sâu bên trong cô. Dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh của hắn là một sự khẳng định chủ quyền cuối cùng, lấp đầy cô. “CHẾT NÀY!”

Minh, chứng kiến cảnh tượng đó, và cảm nhận được sự co giật từ cơ thể Ngân truyền lên, cũng không cầm cự được nữa. Gã gầm lên, nắm lấy tóc cô, kéo đầu cô ngửa ra sau, tiếng tóc cô bị kéo “rột roạt”, và xuất tinh lên khắp mặt, cổ và ngực cô, dòng tinh dịch trắng đục, sền sệt chảy dài, tiếng “phụt phụt” ướt át, như một lời ban phước bệnh hoạn. “ĐỊT CHẾT NÀY!”

Bị tấn công từ cả hai phía, cơ thể Ngân đi vào một cơn co giật. Một cơn cực khoái vỡ òa, không phải của niềm vui, mà là của sự quá tải, của sự đầu hàng tuyệt đối. Cô hét lên một tiếng dài, một tiếng thét xé lòng, giải phóng mọi dồn nén, tiếng thét vang vọng khắp căn phòng. Tiếng da thịt va vào nhau “bành bạch”, “lép nhép” điên cuồng, tiếng giường cũ kẽo kẹt ai oán, như một lời than vãn cuối cùng.

Cơn co thắt của cô là tín hiệu. Tùng gầm lên một tiếng sâu, khàn đặc, thúc những cú cuối cùng rồi xuất tinh sâu bên trong cô. Minh, chứng kiến tất cả, cũng không cầm cự được nữa, gục xuống và xuất tinh lên ngực và bụng cô, một tiếng “a!” ngắn gọn, như một lời ban phước.

Cơn bão tan. Cả ba đổ gục. Minh buông tay Ngân ra, tiếng da thịt tách ra “chụt” một tiếng nhỏ. Tùng rút ra và nằm vật xuống bên cạnh, thở hổn hển, tiếng thở dốc nặng nhọc. Ba cơ thể trần truồng nằm trong một đống hỗn độn trên chiếc sofa. Da thịt dính bết mồ hôi và tinh dịch, tiếng ma sát “sột soạt” khi họ khẽ cựa mình. Căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của ba người, vang vọng trong không gian chật hẹp, hòa cùng tiếng nấc nghẹn yếu ớt từ Ngân.

Bài học đầu tiên về sự chia sẻ đã kết thúc. Mối quan hệ “chị – em” trong sáng đã chết. Mối quan hệ “cạ cứng” vui vẻ đã bị bóp méo. Từ đống tro tàn này, một giao kèo mới, bệnh hoạn và không lời, đã được ký kết bằng chính da thịt. Không ai nói gì, nhưng cả ba đều hiểu, mọi thứ đã thay đổi vĩnh viễn, không thể quay đầu lại.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...