Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 28 : Sự Sắp Đặt Của Ham Muốn



Chương 26: Sự Sắp Đặt Của Ham Muốn

Bóng đen của Tùng từ từ tiến về phía sofa. Hắn không vội. Mỗi bước chân trên sàn gỗ cũ đều nặng trĩu, không phải vì mệt mỏi, mà vì sức nặng của sự tan vỡ. Hắn hoàn toàn lờ đi Minh. Trong thế giới của hắn lúc này, gã không tồn tại. Chỉ có cô. Người phụ nữ trần truồng đang ngồi đó, người đã ban cho hắn sự cho phép để trừng phạt chính sự phản bội của cô.

Hắn đứng trước mặt Ngân. Hắn không lao vào cô. Hắn từ từ quỳ xuống. Một hành động của sự đầu hàng, của một tín đồ trước thánh vật. Nhưng ánh mắt hắn trong bóng tối lại là của một kẻ chinh phạt, đỏ ngầu và đầy chiếm hữu.

Hắn bắt đầu bằng việc hôn lên mu bàn chân cô, một nụ hôn của sự sùng bái. Rồi hắn di chuyển lên trên. Nụ hôn trở nên mạnh bạo hơn, đòi hỏi hơn. Khi đến phần đùi trong, nơi da thịt non mềm và nhạy cảm nhất, hắn dừng lại. Hắn dùng răng, cắn nhẹ vào đó.

Ngân khẽ rít lên một tiếng, người giật nảy. Đó không phải là một vết cắn của tình yêu. Đó là một vết cắn của sự chiếm hữu, của sự trừng phạt. Một lời nhắc nhở rằng hắn đã ở đây, và hắn đã bị tổn thương.

Hắn không dừng lại. Hắn lật người cô nằm sấp lại trên ghế sofa.

Giờ đây, trước mắt hắn là “lãnh địa” mà hắn say mê nhất: cặp mông to tròn, trắng nõn, cong vút của cô, phơi bày một cách hoàn hảo trong bóng tối lờ mờ.

Hắn không hôn. Hắn dùng hai bàn tay to lớn, thô ráp của mình bóp chặt lấy hai bên mông cô, nhào nặn một cách thô bạo như thể muốn in dấu tay mình lên đó. Làn da trắng của cô nhanh chóng ửng đỏ dưới tay hắn. Rồi, hắn vung tay.

BỐP!

Một tiếng phát khô khốc, chát chúa vang lên. Làn da mềm mại của Ngân rung lên. Cô nén lại một tiếng kêu, vùi mặt vào đệm ghế. Hắn làm lại điều đó một lần nữa, mạnh hơn.

Sau khi đã “trừng phạt” xong, hắn mới bắt đầu “thờ phụng”. Hắn vùi mặt vào khe mông của cô, bắt đầu dùng lưỡi. Lưỡi hắn không tinh tế như những kẻ khác. Nó đầy sức mạnh và sự giận dữ. Nó vừa liếm láp một cách cuồng nhiệt, vừa cắn nhẹ vào những nơi mềm mại nhất, khiến cả người Ngân run lên bần bật. Cô đang quằn quại. Không phải chỉ vì khoái lạc. Mà là sự pha trộn bệnh hoạn giữa đau đớn, nhục nhã, và một thứ khoái cảm đen tối mà cô chưa bao giờ biết đến.

Tùng đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, một thế giới của sự chiếm hữu và đòi lại.

Và Minh, ngồi bên cạnh, chỉ im lặng quan sát tất cả, một nụ cười thích thú nở trên môi, chờ đến lượt mình bước lên sân khấu.

Trong khi Tùng đang “thống trị” phần dưới cơ thể Ngân, Minh quyết định nhập cuộc. Gã không có sự dằn vặt của Tùng, chỉ có sự tò mò và ham muốn thuần túy, như một kẻ săn mồi đang tìm kiếm lãnh địa mới. Mục tiêu của Minh là chiếm lấy “lãnh địa” của riêng mình – cặp vú của Ngân – và biến cuộc trừng phạt của Tùng thành một cuộc vui ba người, một màn trình diễn đầy kịch tính. Tiếng gió rít qua khe vách, tiếng ngáy đều đều từ gian bên kia, tạo nên một bản nhạc nền rợn người.

Minh trườn lên sofa, nằm bên cạnh phần thân trên của Ngân, tiếng da thịt cọ xát “sột soạt” nhẹ nhàng. Gã lật cô nằm ngửa trở lại, phơi bày toàn bộ phần thân trên của cô dưới ánh sáng yếu ớt. Trước mắt gã là cặp vú to dày, căng tròn đang phập phồng theo từng nhịp thở dốc của Ngân. Núm vú cương cứng lên vì kích thích, như hai nụ hoa đang hé nở, mời gọi. Tiếng da thịt cọ xát nhẹ nhàng.

Gã thì thầm vào tai Ngân, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai cô, nhưng đủ lớn để Tùng nghe thấy, một lời khiêu khích đầy táo tợn. “Đến lượt em, Chị Nuôi. Thằng Tùng chỉ biết mấy trò nhà quê đó thôi. Để em cho chị thấy thế nào là thiên đường nhé.”  . “Vú chị… ngon quá…”

Gã ngậm lấy một bên núm vú, mút mạnh, tạo ra tiếng “chụt chụt” ướt át, dùng lưỡi xoay tròn như cách gã đã làm trong trận chiến ở Q2, một sự giày vò đầy khoái lạc. Bàn tay còn lại của gã không ngừng bóp nặn bên vú kia, thô bạo và chiếm hữu, như thể đang nhào nặn một khối đất sét, khiến da thịt mềm mại trào ra qua kẽ tay. Tiếng da thịt bị bóp nặn “bành bạch” vang lên. “Rên lên đi… cho anh nghe…”

Ngân sắp phát điên. Miệng lưỡi của Tùng đang tấn công cửa dưới, miệng lưỡi của Minh đang giày vò cửa trên. Cơ thể cô bị kéo căng giữa hai nguồn khoái cảm đối nghịch: một mãnh liệt và giận dữ, một điêu luyện và trêu chọc. Lý trí cô gào thét trong nhục nhã, nhưng cơ thể cô lại phản bội, đáp trả lại mọi kích thích. Một tiếng rên không thể kiềm chế bật ra khỏi môi cô, một âm thanh nguyên thủy của sự đầu hàng, của một con thú đang bị giày vò, tiếng “a… a… á…!” đứt quãng. “Địt chết em đi!”

Tiếng rên của Ngân là một tín hiệu. Cả Minh và Tùng đều ngẩng lên. Ánh mắt họ giao nhau trên cơ thể đang quằn quại của cô. Sự ghen tuông biến mất, thay vào đó là sự thấu hiểu của hai con thú săn cùng chung một con mồi, một sự đồng điệu bệnh hoạn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...