Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 27 : Mệnh Lệnh Của Kẻ Phản Bội



Chương 25: Mệnh Lệnh Của Kẻ Phản Bội

Căn phòng là một tam giác của sự tan vỡ, nhục nhã và thách thức. Đây là khoảnh khắc của sự lột xác, nơi Ngân sẽ tước bỏ vai diễn nạn nhân, trở thành người điều khiển tấn bi kịch do chính mình góp phần tạo ra. Tiếng gió rít qua khe vách, tiếng ngáy đều đều từ gian bên kia, tạo nên một bản nhạc nền rợn người.

Trong đầu Ngân, một giọng nói vang lên: “Giải thích? Vô nghĩa. Khóc lóc? Yếu đuối. Tình thế đã không thể cứu vãn. Vậy thì… hãy phá hủy nó hoàn toàn.” Hơi thở gấp háp của Ngân trở nên đều đặn, tiếng tim cô đập thình thịch dội vào tai. Ánh mắt hoảng sợ của cô từ từ thay đổi, trở nên sắc lạnh, bình tĩnh một cách đáng sợ, như một nữ thần đang chuẩn bị cho một nghi lễ.

Cô không còn co rúm người nữa. Chuyển động của cô trở nên chậm rãi, có chủ đích, như một nữ thần đang chuẩn bị cho nghi lễ. Cô từ từ, rất từ từ, hạ chiếc gối đang che trước ngực mình xuống, tiếng vải “sột soạt” khẽ khàng, để lộ ra toàn bộ cơ thể trần truồng. Cơ thể trần truồng của cô một lần nữa được phơi bày hoàn toàn dưới vệt sáng từ hành lang, như một bức tượng sống. Cặp vú to dày, căng tròn vẫn còn ửng đỏ vì cuộc yêu vội vã, núm vú cương cứng. Bụng dưới lấp lánh mồ hôi, những sợi lông tơ mịn màng khẽ dựng đứng. Nhưng lần này, sự trần truồng đó không còn mang ý nghĩa của sự nhục nhã. Nó là một sự tuyên chiến, một lời thách thức, một sự khẳng định quyền lực. “Ưm…”

Cô ngồi thẳng dậy, tấm lưng trần dựa vào thành sofa, một tư thế đầy uy quyền. Cô không nhìn Minh. Ánh mắt lạnh lẽo của cô nhìn xuyên qua Tùng, người vẫn đang đứng chết trân ở cửa, như một con rối bị giật dây, không còn chút sức sống. Cô cất tiếng. Giọng cô không còn run rẩy, nó bình thản và có một quyền lực ma quái, như tiếng chuông ngân vang trong không gian tĩnh lặng. “Em vào rồi thì đóng cửa lại đi chứ. Lạnh.”  

Câu nói của cô là một cú sốc điện. Nó không phải lời van xin, không phải lời giải thích. Nó là một mệnh lệnh. Nó phi lý đến mức bộ não đang tê liệt vì đau đớn của Tùng không thể xử lý được. Hắn chỉ có thể hành động theo bản năng. Hắn, như một con robot, từ từ đưa tay ra sau và đẩy cánh cửa đóng lại. Tiếng “cạch” của chốt cửa vang lên, niêm phong cả ba người họ trong bóng tối và sự điên rồ sắp tới.  

Vệt sáng duy nhất từ hành lang đã biến mất. Căn phòng gần như tối đen, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, đủ để nhìn thấy những hình khối mờ ảo. Không khí đặc quánh sự im lặng của cú sốc, sự dồn nén của bạo lực sắp bùng nổ, và một sự tò mò bệnh hoạn. Tiếng gió rít qua khe vách, tiếng ngáy đều đều từ gian bên kia, tạo nên một bản nhạc nền rợn người.

Ngân ngồi thẳng, trần truồng trên sofa. Lớp vỏ hoảng loạn đã bong ra, để lại một sự bình tĩnh đáng sợ. Cô không còn là con mồi. Ánh mắt cô trống rỗng, nhưng đó là sự trống rỗng của một vị thẩm phán đang chờ đợi phiên tòa bắt đầu. Tùng đứng dựa lưng vào cánh cửa vừa đóng, lồng ngực phập phồng như một con thú bị thương, tiếng thở dốc nặng nề. Cơn giận dữ và nỗi đau đang xé nát tâm can hắn, nhưng mệnh lệnh của Ngân đã khiến hắn tê liệt, không biết phải làm gì. Minh vẫn ngồi trên sofa, cách Ngân một khoảng. Sự ngạo mạn của gã đã chuyển thành sự thán phục và hứng thú. Gã đang xem một ván cờ được lật ngược một cách ngoạn mục và muốn biết nước đi tiếp theo là gì.

Không ai cử động. Họ tạo thành một tam giác bất động trong bóng tối. Tiếng thở của Tùng nặng nề và gấp gáp, tiếng gầm gừ nhỏ thoát ra từ cổ họng. Tiếng cười khẽ gần như vô thanh của Minh, đầy vẻ ranh mãnh. Và sự im lặng tuyệt đối của Ngân, chỉ có tiếng tim cô đập thình thịch dội vào tai.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi giọng nói của Ngân. Giọng cô không còn lạnh lẽo, nó đột nhiên trở nên mềm mại, có chút nũng nịu, nhưng mỗi từ đều là một quả bom ném vào không gian tĩnh lặng, phá tan mọi sự kìm nén. Cô nhìn Tùng, ánh mắt cô sắc như dao, rồi liếc sang Minh, một cái liếc đầy thách thức. “Hai em… định đứng nhìn chị lạnh chết à?”  . Cô dừng lại, để cho câu hỏi treo lơ lửng trong không khí, một lời khiêu khích đầy quyền lực. Rồi nói tiếp, một câu hỏi tu từ gieo rắc sự cho phép, một lời mời gọi đầy nguy hiểm. “Hay là… định xé chị ra?”   “Ưm… hức…”

Câu nói đó là một liều thuốc giải. Nó phá vỡ sự tê liệt của Tùng và hợp pháp hóa sự tò mò của Minh. Tùng, như được giải thoát, cuối cùng cũng hành động. Hắn từ từ bước về phía sofa, tiếng bước chân nặng nề trên sàn gỗ. “Chị… chị muốn…” Minh thì cười, một nụ cười ranh mãnh trong bóng tối, tiếng cười khẽ khàng. “Chị Nuôi… em thích chị thế này…” Phiên tòa đã kết thúc. Giờ là lúc thi hành án.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...