Mê Cung Của Con Nai
Chương 24: Cánh Cửa Khép Hờ
Trên chiếc sofa da, mọi chuyển động đột ngột dừng lại, như một bộ phim bị cắt ngang. Không khí đông cứng lại vì hoảng loạn, như một bức tranh bị đóng băng. Minh vẫn còn ở bên trong Ngân, cơ thể họ dính chặt vào nhau, không thể tách rời. Mắt họ mở to, nhìn nhau trong bóng tối, rồi cùng lúc lia về phía cánh cửa khép hờ, nơi tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ngày một rõ, như tiếng trống báo hiệu tận thế. Tiếng gió rít qua khe vách, tiếng ngáy đều đều từ gian bên kia, tạo nên một bản nhạc nền rợn người.
Tiếng bước chân “lộp cộp” trên sàn gỗ và tiếng nói chuyện ngày một rõ, không thể nhầm lẫn được, mỗi âm thanh đều như một nhát dao đâm vào tim.
Một giọng nói lạ vang lên, đầy vẻ tò mò. “Mày đi đâu đó Tùng?” .
Rồi giọng Tùng, vui vẻ, to và rõ, như một tiếng sét đánh ngang tai, xé toạc sự im lặng chết chóc. “Tao đi nằm chút. Phòng đọc sách này đang trống, chắc chả có ai đâu”
Tim Ngân như rơi xuống vực thẳm, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, tiếng cô hít vào thật mạnh, một tiếng “a” nhỏ bị bóp nghẹt. “Chết tiệt!” – Ngân thì thầm, giọng run rẩy. “Đ*o mẹ!” – Minh rít lên. Tùng đang ở ngay bên ngoài, chỉ cách họ một cánh cửa mỏng manh, một bức màn sắp bị xé toạc. Cô cố gắng đẩy Minh ra, nhưng gã cũng đang cứng đờ vì sốc, cơ thể họ dính chặt vào nhau, không thể tách rời.
Họ nghe thấy tiếng tay nắm cửa “lạch cạch”, một âm thanh nhỏ nhưng vang vọng như tiếng súng. Cả hai nín thở, hy vọng một phép màu sẽ xảy ra, một sự cứu rỗi không tưởng. Tay nắm cửa từ từ xoay. Cánh cửa, vốn chỉ khép hờ, bắt đầu “kẽo kẹt” mở ra, như một cánh cửa địa ngục đang hé mở.
Tùng đẩy cửa, mắt đang quen dần với bóng tối, hắn chỉ thấy lờ mờ hình dáng của chiếc sofa. Hắn định bước vào, một bước chân định mệnh, một bước chân sẽ thay đổi tất cả.Vệt sáng tiếp tục hành trình chết chóc của nó. Nó quét lên mắt cá chân của Ngân, lần theo bắp đùi thon thả của cô. Cô nằm đó, hoàn toàn bất động, hai chân vẫn bị banh rộng ra, phơi bày toàn bộ sự trần trụi của mình. Vệt sáng quét lên cao hơn, chiếu thẳng vào một bên đùi trong trắng nõn, lấp lánh mồ hôi. Và trên đó, là bàn tay của Minh đang đặt một cách đầy chiếm hữu.
Tùng khựng lại.
Mắt hắn mở to. Bộ não của hắn mất một giây, một giây dài như cả thế kỷ, để xử lý cái hình ảnh không tưởng đó. Đùi của Ngân. Tay của Minh. Tư thế của họ.
Sự im lặng trong một giây đó còn đáng sợ hơn bất kỳ tiếng hét nào.
Khoảnh khắc đó kéo dài như vĩnh cửu.
Thời gian đông cứng lại. Căn phòng chỉ còn lại một bức tranh câm lặng của sự hủy diệt. Ngân nằm đó, hai chân vẫn còn bị banh rộng, toàn bộ phần thân dưới phơi bày một cách nhục nhã dưới vệt sáng. Minh, kẻ xâm nhập, vẫn còn nằm trên người cô, sững sờ. Và Tùng, đứng sững trong khung cửa, một bóng đen của sự tan vỡ.
Bàn tay đang cầm đĩa mực nướng của hắn từ từ buông thõng. Những ngón tay rắn chắc, vốn có thể siết chặt mọi thứ, giờ đây mềm nhũn, vô lực. Chiếc đĩa sứ trắng nghiêng đi.
Mọi thứ như một đoạn phim quay chậm.
Ngân và Minh nhìn thấy chiếc đĩa chao đảo trong không khí. Họ nhìn thấy những miếng mực nướng vàng óng, đẫm gia vị, văng ra, bay lơ lửng trong một giây rồi rơi lã chã xuống sàn. Họ nhìn thấy chiếc đĩa lật úp, rồi lao thẳng xuống nền gạch hoa lạnh lẽo.
LOẢNG XOẢNG!
Tiếng vỡ chói tai vang lên, xé tan sự im lặng chết chóc. Âm thanh đó không chỉ là tiếng sứ vỡ. Nó là một phát súng, bắn nát quá khứ, bắn nát lòng tin, bắn nát hình ảnh trong sáng của một “cậu em trai”. Nó là âm thanh của một thế giới đang sụp đổ.
Cùng với tiếng vỡ đó, khuôn mặt của Tùng cũng vỡ ra theo.
Giai đoạn đầu tiên là sự ngạc nhiên tột độ. Đôi mắt hắn mở to, con ngươi giãn ra, miệng hơi hé, cố gắng tiếp nhận một hình ảnh mà bộ não của hắn từ chối hiểu.
Giai đoạn thứ hai là sự không tin. Hắn khẽ lắc đầu, một cử động gần như vô hình, như thể muốn xua đi ảo ảnh trước mắt. Không thể nào. Đây không thể là “chị Ngân” của hắn. Không thể là người phụ nữ mà hắn tôn thờ, đang nằm dạng háng ra cho một thằng khốn khác.
Và rồi, giai đoạn cuối cùng ập đến. Sự không tin nhanh chóng bị thay thế bằng một nỗi đau đớn tột cùng, một nỗi đau vật lý hằn rõ trên từng đường nét. Lông mày hắn nhíu chặt lại, khóe miệng trễ xuống, ánh mắt trong veo của hắn tối sầm lại như bầu trời trước cơn bão. Nỗi đau đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, trước khi nó kết tinh lại, đông cứng thành một cơn thịnh nộ lạnh lẽo. Ánh mắt hắn không còn là của một cậu em trai bị tổn thương. Nó là ánh mắt của một con thú bị phản bội. Hắn nhìn chằm chằm vào Minh, rồi từ từ, tàn nhẫn, hắn dời ánh nhìn sang Ngân.
Con người Tùng mà Ngân biết – cậu em trai hiền lành, mạnh mẽ, người luôn bảo vệ cô – đã chết trong khoảnh khắc đó.
Đứng trước mặt cô bây giờ, giữa những mảnh sứ vỡ và mùi mực nướng vương vãi, là một con thú bị thương, ánh mắt đỏ ngầu và đầy nguy hiểm.
Tiếng loảng xoảng của chiếc đĩa vỡ tan là một hiệu lệnh. Sự đóng băng kết thúc.
Cơn hoảng loạn và nhục nhã bùng nổ.
Phản ứng đầu tiên của Ngân là của một con mồi bị bắt quả tang. Cô không suy nghĩ, chỉ hành động theo bản năng sinh tồn trần trụi nhất. Bằng một sức mạnh không tưởng của sự tuyệt vọng, cô dùng cả hai tay đẩy mạnh Minh ra. Gã, vẫn còn đang sững sờ, không hề phòng bị, bị hất văng khỏi người cô, ngã lăn khỏi sofa xuống tấm thảm trong một tiếng “bịch” khô khốc.
Nhưng cô không quan tâm đến Minh. Gã không tồn tại. Thế giới của cô lúc này chỉ có hình bóng câm lặng của Tùng đang đứng ở cửa và sự trần truồng nhục nhã của chính mình. Cô cuống cuồng ngồi dậy, cố gắng kéo lại chiếc áo đã bị xộc xệch, kéo chiếc quần short vẫn còn đang mắc kẹt ở đầu gối, nhưng vô ích. Mọi thứ chỉ là một đống hỗn độn.
Trong cơn hoảng loạn, cô vơ lấy chiếc gối trang trí bằng vải thô trên sofa, ôm chặt nó trước ngực như một cái phao cứu sinh cuối cùng, một nỗ lực đáng thương để che đi cơ thể mình.
Nhưng chiếc gối là không đủ. Vệt sáng từ hành lang vẫn tàn nhẫn chiếu vào, phơi bày tất cả. Nó chiếu lên đôi chân dài của cô vẫn còn đang dạng ra một cách hớ hênh sau cuộc truy hoan vội vã. Nó chiếu lên vùng bụng dưới lấp lánh mồ hôi. Nó chiếu lên sự thật trần trụi của một cuộc phản bội.
Khuôn mặt cô tái nhợt không còn một giọt máu. Đôi mắt mở to, nhìn Tùng với một vẻ kinh hoàng và van xin đến tột cùng. Môi cô mấp máy, cố gắng tạo thành một lời giải thích, một lời xin lỗi, nhưng không một âm thanh nào có thể thoát ra khỏi cổ họng đang nghẹn cứng.
*Hết rồi. Tùng thấy rồi. Hắn thấy tất cả rồi. Nhục nhã quá. Phải làm gì bây giờ? Giải thích? Nói gì đây? Mình đang dạng háng ra cho thằng Minh, và Tùng thấy hết rồi. Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!*
Cô co rúm người lại trên sofa, hai tay siết chặt lấy chiếc gối đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Cô hoàn toàn ở trong tư thế của một kẻ phạm tội bị bắt quả tang, trần trụi, run rẩy, và chờ đợi sự phán xét từ người mà cô đã đâm cho một nhát dao chí mạng.
.
