Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Mê Cung Của Con Nai

Chương 25 : Tàn Tro Của Lửa Trại



Chương 23: Tàn Tro Của Lửa Trại

Bãi biển riêng của khu resort về đêm. Đống lửa trại lớn đã cháy hết mình, giờ chỉ còn lại một trái tim than hồng đang hấp hối, lập lòe theo từng cơn gió biển. Hầu hết mọi người đã về phòng. Sự ồn ào đã tan biến, trả lại cho không gian sự tĩnh mịch nguyên thủy. Chỉ còn tiếng sóng vỗ đều đều, không ngừng nghỉ, và mùi muối mặn nồng trong không khí.

Ngân ngồi bó gối trên cát, mắt nhìn vô định vào những đốm lửa tàn. Cô mệt mỏi. Một sự mệt mỏi sâu sắc, không phải vì những hoạt động ban ngày, mà vì phải liên tục đi trên dây, phải liên tục duy trì sự cân bằng giữa ba thế giới, một trò chơi tiêu hao toàn bộ năng lượng tinh thần của cô.

Tùng ngồi cách cô không xa, trong bóng tối, một người bảo vệ thầm lặng. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô, và trong ánh mắt hắn là sự lo lắng không che giấu. Ở phía mép nước, Minh là một hình bóng bồn chồn. Gã thỉnh thoảng lại đá mạnh vào những con sóng vỗ bờ, như một con thú đang bị nhốt trong lồng, bực bội và thiếu kiên nhẫn vì không có được sự chú ý trọn vẹn của cô.

Hai thái cực. Một an toàn. Một hỗn loạn. Và cô ở giữa.

Tùng bước tới, những bước chân của hắn lún trên cát. Hắn ngồi xuống cạnh Ngân, giọng trầm ấm, chân thành. “Khuya rồi, chị về nghỉ đi. Nhìn chị mệt rồi. Để em đưa chị về.”

Một lời đề nghị của sự an toàn. Một bến cảng.

Minh, nghe thấy, ngay lập tức đi từ dưới bãi biển lên. Giọng gã đầy mỉa mai, một sự khiêu khích không che giấu. “Ối giời, ’em trai quốc dân’ đây rồi. Chị Nuôi lớn rồi, tự về được, cần gì vệ sĩ.”

Ngân thở dài, một hơi thở của sự kiệt sức. Cô đứng dậy, phủi cát trên váy. “Thôi, hai đứa đừng cãi nhau nữa. Chị mệt rồi.” Cô nhìn Tùng, và trong ánh mắt cô là một sự có lỗi, nhưng cũng là một sự quyết định. “Chị cảm ơn Tùng nhé, nhưng chị đi cùng nhóm Minh và mấy bạn nữ được rồi. Em cứ ở lại dọn dẹp phụ mọi người đi.”

Một lựa chọn đã được đưa ra. Một lựa chọn trong tiềm thức, được ngụy trang bằng sự khách sáo. Cô đã từ chối bến cảng an toàn của Tùng, và chọn đi về phía cơn bão của Minh.

Tùng đứng sững lại. Hắn nhìn theo bóng cô đang đi xa dần, hòa vào nhóm ồn ào của Minh. Khuôn mặt hắn, trong ánh sáng yếu ớt của những đốm than hồng, là một bức tranh của sự tổn thương và hụt hẫng. Người con gái hắn muốn bảo vệ, vừa chọn đi về phía nguy hiểm. Hắn đã bị từ chối. Và hắn cảm thấy như vừa đánh mất thứ quý giá nhất.

Dãy hành lang dài và tĩnh mịch của khu villa được thắp sáng bằng những ngọn đèn vàng yếu ớt, hắt những cái bóng dài, ma mị lên sàn gạch bóng loáng. Không khí mát lạnh vì điều hòa, một sự tương phản đột ngột với hơi nóng ẩm của bãi biển.

Ban đầu, hành lang còn vang vọng tiếng cười nói ồn ào của nhóm người đi cùng Ngân. Nhưng rồi, như một bản nhạc nhỏ dần, từng người một tách ra, rẽ về phòng của mình. Một cánh cửa đóng lại. Rồi một cánh cửa khác. Tiếng cười nói nhỏ dần, rồi tắt hẳn.

Cuối cùng, hành lang chỉ còn lại hai người. Ngân và Minh. Sự im lặng đột ngột ập xuống, ngột ngạt. Tiếng bước chân của họ trên sàn gạch trở nên quá lớn, vang vọng một cách đáng sợ, như tiếng trống của một nghi lễ sắp bắt đầu.

Động lực học thay đổi. Minh không đi song song với cô nữa. Gã đi chậm lại một chút, lùi lại phía sau cô. Ngân không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được. Cô cảm nhận được ánh mắt của gã đang dán chặt vào gáy mình, vào chuyển động của hông mình khi cô bước đi. Một ánh mắt săn mồi, đầy chiếm hữu. Một cái chạm phi vật lý, nhưng lại khiến da thịt cô nóng lên.

Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng Ngân. Cô bước nhanh hơn một chút, chỉ muốn mau về đến căn phòng của mình, nơi có sự an toàn của một chốt cửa. Hành lang quen thuộc bỗng nhiên trở nên dài vô tận, như một con đường không có lối thoát, và kẻ săn mồi vẫn đang lẳng lặng theo sau.

Cuối cùng cô cũng đến được cửa phòng mình. Cánh cửa gỗ quen thuộc chưa bao giờ trông đáng ao ước đến thế. Cô thở phào nhẹ nhõm, một hơi thở mà cô không biết là mình đã nín từ bao giờ. Tay cô vội vã tìm thẻ phòng trong túi xách. Cô cho rằng gã sẽ nói chúc ngủ ngon rồi rời đi, kết thúc một ngày dài.

Cô tìm thấy chiếc thẻ. Cô đưa nó lên ổ khóa. Chương kết thúc ngay khoảnh khắc đó, khoảnh khắc cô tin rằng mình đã chạm vào được sự an toàn, một khoảnh khắc lơ lửng giữa cánh cửa và con thú đang đứng sau lưng.

Ngay trước cửa phòng của Ngân. Không khí tĩnh lặng bỗng trở nên đặc quánh, căng như dây đàn. Tiếng “tít” nhỏ của khóa điện tử vừa vang lên, một âm thanh của sự an toàn, thì ngay lập tức, một bàn tay to lớn, thô ráp từ phía sau đã chụp lấy bàn tay đang cầm thẻ của cô, đè mạnh lên cánh cửa gỗ. Cùng lúc đó, bàn tay còn lại của Minh chống lên cửa, ngay cạnh đầu cô. Hắn đã tạo ra một cái lồng bằng da thịt, khóa chặt mọi lối thoát.

Ngân giật nảy mình, một tiếng “A!” bị bóp nghẹt trong cổ họng. Cả người cô bị ép sát vào cánh cửa lạnh lẽo. Sức nóng từ lồng ngực rắn chắc của Minh phả vào lưng cô, và hơi thở nồng nặc mùi rượu của gã phả vào gáy, vào tóc, khiến cô rùng mình. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, một sự pha trộn giữa sợ hãi và một sự kích thích bệnh hoạn.

“Minh?” Giọng Ngân hoảng hốt, xen lẫn tức giận. Cô cố gắng vùng vẫy. “Em làm cái gì vậy? Buông ra!”

Minh không buông. Gã gầm gừ, giọng khàn đặc và đầy giận dữ, một con thú đang tuyên bố chủ quyền. “Khoan đã, Chị Nuôi.” Gã dùng sức, xoay người cô lại, ép cô đối mặt với mình. Lưng cô vẫn dán chặt vào cửa, không còn một đường lùi. “Cả ngày hôm nay, em đã phải chia sẻ chị với quá nhiều người. Thằng Tùng, thằng Quân, cả mấy thằng dở hơi ngoài bãi biển. Em mệt rồi.”

Gã nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt gã đã tối sầm lại vì ham muốn và ghen tuông, một ngọn lửa đang thiêu đốt mọi lý trí. Giọng gã đầy quyết đoán, như một lời tuyên án.

“Bây giờ, em không muốn chia sẻ nữa.”

Gã không đợi cô trả lời. Gã cúi xuống và chiếm lấy môi cô. Một nụ hôn dữ dội, ngấu nghiến, không một chút dịu dàng. Đây không phải là một nụ hôn, đây là một hành động khẳng định quyền lực. Răng gã cắn nhẹ vào môi cô, và lưỡi gã cạy mở môi cô, xâm nhập vào trong một cách thô bạo, khuấy đảo. Tiếng môi lưỡi ướt át, hung hăng vang lên trong hành lang tĩnh mịch. Ngân cố gắng chống cự, nhưng cơ thể cô lại bắt đầu phản bội. Một tiếng “ưm…” bật ra từ cổ họng, một âm thanh của sự đầu hàng không mong muốn. Và trong đầu cô, một suy nghĩ tội lỗi vang lên: “Sướng… sướng quá…”

Hành lang tĩnh mịch. Sau nụ hôn chiếm đoạt, Minh buông Ngân ra, nhưng chỉ một chút. Gã vẫn giữ cô trong vòng vây của mình, lưng cô vẫn áp vào cánh cửa. Ngân thở dốc, tâm trí cô là một mớ hỗn loạn giữa sợ hãi và một sự hưng phấn tội lỗi. Cô vừa muốn đẩy gã ra, vừa muốn xem gã sẽ điên rồ đến mức nào.

Minh đang ở đỉnh điểm của sự dồn nén. Gã biết không thể vào phòng Ngân. Ánh mắt gã quét dọc hành lang như một con thú đói đang tìm kiếm một nơi để ăn thịt con mồi. Gã cần một giải pháp tức thời, một không gian riêng tư, dù chỉ là tạm bợ.

Ánh mắt gã dừng lại. Cách đó vài bước, một cánh cửa gỗ khép hờ. Phòng đọc sách. Một nụ cười hoang dại, của một kẻ vừa tìm thấy lối thoát, hiện trên môi gã. Gã không nói gì thêm. Gã nắm lấy cổ tay Ngân, một cái nắm chặt, và kéo cô đi.

“Minh, điên à!” Giọng Ngân thì thầm, gấp gáp, nhưng không có nhiều sự chống cự. “Em định làm gì? Ai vào bây giờ!”

Minh vừa kéo cô đi vừa thì thầm lại, hơi thở nóng hổi của gã phả vào tai cô, một lời hứa hẹn của sự nguy hiểm. “Thì càng phải nhanh. Em không đợi được nữa, Chị Nuôi à.”

Gã đẩy nhẹ cánh cửa phòng đọc sách, kéo cô vào trong bóng tối, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại. Nhưng gã đã không khóa. Tiếng “cạch” của chốt cửa đã không vang lên. Một sai lầm chết người.

Họ chìm trong bóng tối gần như tuyệt đối. Mùi sách cũ và bụi bặm xộc vào mũi, một mùi hương của sự cũ kỹ, của những bí mật bị lãng quên. Sự hồi hộp và nguy hiểm của một cuộc yêu vụng trộm, của việc có thể bị bắt gặp bất cứ lúc nào, khiến cả hai nín thở. Tim họ đập thình thịch, một nhịp điệu chung của tội lỗi và ham muốn.

Phòng đọc sách tối om. Ánh sáng duy nhất là một vệt sáng yếu ớt từ hành lang hắt vào qua khe cửa, như một nhát dao cắt ngang bóng tối. Không khí đặc quánh mùi sách cũ, mùi bụi và mùi của ham muốn bị cấm đoán. Tiếng gió rít qua khe cửa sổ và tiếng lá cây xào xạc bên ngoài tạo nên một bản nhạc nền rợn người cho cuộc yêu vụng trộm.

Minh không cho Ngân một giây để định thần. Gã đẩy cô ngã ngửa ra chiếc sofa da lớn giữa phòng. Lưng trần của cô tiếp xúc với bề mặt da lạnh lẽo, một tiếng “thịch” nặng nề vang lên, và cô khẽ rùng mình. Chiếc sofa kêu “kẽo kẹt” một tiếng phản đối.

Gã không hôn môi cô. Gã lao thẳng vào mục tiêu của mình. Gã vùi mặt vào giữa hai bầu ngực của cô, hít một hơi thật sâu, một hơi thở của kẻ chết đói vừa tìm thấy thức ăn. Giọng gã gầm gừ, bị bóp nghẹt giữa hai bầu ngực, đầy dục vọng.

“Vú chị… Nhớ chết em rồi… Cả ngày hôm nay em chỉ nghĩ đến nó thôi…”

Gã không có thời gian cho sự từ tốn. Gã dùng một tay kéo trễ chiếc váy của cô xuống, để lộ ra cặp vú vẫn còn được che đậy trong áo lót mỏng manh. Miệng gã ngậm lấy một bên đầu vú qua lớp vải ướt, mút mạnh, tạo ra những tiếng “chụt chụt” ướt át, thô thiển. Tay kia của gã luồn ra sau lưng cô, cố gắng tháo móc áo lót một cách gấp gáp, vụng về. Tiếng kim loại “lách cách” nhỏ vang lên trong sự im lặng.

Ngân la lên một tiếng “A!” nhỏ, bị bóp nghẹt, nhưng cô nhanh chóng lấy tay bịt miệng mình lại, một phản xạ của sự sợ hãi bị phát hiện. Sự thô bạo và vội vã của gã, kết hợp với nỗi sợ bị bại lộ, tạo ra một cơn khoái cảm vừa đau đớn vừa đê mê. Lưng cô ưỡn lên, hai tay bấu chặt vào vai gã, những ngón tay hằn sâu vào da thịt, một sự đầu hàng của bản năng. “Sướng… sướng quá… đừng dừng lại…” – những từ đó chỉ là một ý nghĩ, một tiếng rên không thành lời.

“Tách.”

Cuối cùng gã cũng tháo được móc áo lót. Cặp vú của cô được giải phóng, nảy lên một cách tự do. Trong bóng tối, chúng trông như hai vầng trăng tròn và trắng nõn, mời gọi. Gã nhìn chúng, thở hổn hển, chuẩn bị cho màn “thờ phụng” gấp gáp của mình.

Trên chiếc sofa da lạnh lẽo, cuộc vật lộn với quần áo tiếp diễn trong sự vội vã và im lặng đến đáng sợ. Đây không phải là một màn cởi đồ của sự quyến rũ, đây là một cuộc chạy đua với thời gian và nỗi sợ bị phát hiện.

Miệng Minh vẫn đang bận rộn trên ngực Ngân, tạo ra những âm thanh “chụt chụt” ướt át, trong khi tay gã lần xuống, vội vã kéo chiếc quần lót của cô xuống đến đầu gối. Tiếng vải sột soạt một cách thô bạo. Ngân cũng không còn nằm yên. Cô nhổm người dậy, giúp gã vật lộn với chiếc thắt lưng và khóa quần jeans. Những ngón tay cô run rẩy vì gấp gáp. Tiếng khóa quần jeans “rít” lên, một âm thanh chói tai trong sự tĩnh lặng.

“Nhanh lên… nhanh lên…” – Ngân thì thầm, giọng gấp gáp, một lời thúc giục.

“Đ*o mẹ…” – Minh rít lên khi chiếc khóa bị kẹt.

Da thịt trần trụi của họ tiếp xúc với bề mặt da thuộc của chiếc sofa. Lưng trần của Ngân dính vào lớp da ghế lạnh lẽo, và mỗi khi cô cựa mình, nó lại tạo ra những tiếng “kít kít” nhỏ, một âm thanh phản bội khiến cả hai giật mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Cuối cùng, gã cũng cởi được quần. Dương vật cương cứng của gã bật ra, nóng hổi, một sự hiện diện đầy sức sống tương phản với không khí lạnh trong phòng. Một tiếng “phụt” nhẹ. Gã không có bao cao su, và trong cơn điên cuồng này, trong sự khẩn cấp của ham muốn và nỗi sợ, không ai trong hai người họ nghĩ đến hay quan tâm đến nó. Đó là một sự liều lĩnh hoàn toàn, một sự từ bỏ mọi lý trí.

Một tiếng “phập” đặc quánh, thô bạo. Minh thúc vào không một chút dịu dàng. Ngân cắn chặt môi, một tiếng “ư” đau đớn bị nghẹn lại trong cổ họng. “Nhanh lên…” – cô thì thầm, một lời cầu xin đầy hoảng loạn.

Nhịp điệu của gã nhanh, gấp gáp và hỗn loạn. Tiếng da thịt “lép nhép”, tiếng sofa da “kít kít” trở thành những âm thanh của sự tội lỗi. Tiếng rên của Ngân chỉ là những tiếng ư ử đầy sợ hãi.

“Minh… chi sợ…” – cô nấc lên. “Có người…

“Suỵt… im nào…” – gã thì thầm, hơi thở gấp gáp. “Sắp rồi… Cố một chút…”

Giữa lúc đó, một âm thanh từ bên ngoài vọng vào. Một tiếng cười lớn. Rồi tiếng bước chân. Rõ ràng và ngày một gần.

 

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...